Văn án:
【Chồng ngoại t.ì.n.h rồi, có nên cho anh ta một con đường sống không?】
Trong bữa tiệc, các bà vợ đang thảo luận về vấn đề này.
Câu trả lời của tôi đã khiến mọi ánh mắt đều trở nên quái lạ pha chút chế giễu.
“Lục phu nhân, tôi có nghe nhầm không? Chị… cũng nói là không cho ư?”
Một câu nói khiến cả bàn bật cười.
Tôi cũng cười.
Dù sao thì ai ai cũng biết…
Tôi là người vợ cả yếu đuối, vô năng nhất trong cái vòng tròn này.
Mãi đến sau này khi họ nhớ lại cảnh đó, mới chợt bàng hoàng nhận ra:
Cái đường sống của tôi nói… và cái đường sống trong suy nghĩ của họ…
Hoàn toàn không giống nhau.
…
Chương 1:
Khi tôi đứng dậy rời đi, tiếng cười nhạo sau lưng vẫn chưa dứt.
“Cô ta còn dám nói không cho đường sống? Đúng là chuyện cười lớn nhất năm mà!”
“Đúng đó, một con bé mồ côi chưa từng học đại học, gả vào nhà họ Lục, cái bụng thì năm năm rồi vẫn không có động tĩnh. Vậy mà còn đòi không cho Lục tổng đường sống?”
“Giờ tình thế của cô ta chẳng khác gì bị đuổi ra khỏi cửa. Lục tổng bên ngoài nào còn chừa lại mặt mũi cho cô ta. Nếu không phải Lục lão gia coi trọng thể diện, cô ta đã sớm bị đá rồi!”
“Cô ta sống được đến hôm nay toàn dựa hết vào nhẫn nhịn, khúm núm đấy thôi. Không phải như thế thì sao gọi là tượng bùn được?”
Họ hoàn toàn không sợ tôi nghe thấy.
Dù đây là trong bữa tiệc của nhà họ Lục.
Dù tôi là dâu trưởng nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-that-tro-minh/4861355/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.