Edit: Hy
Hình Thiên rũ mắt, vẻ mặt hơi nặng nề nói: “Tổng giám đốc không phải là mặt trời nhỏ của Mộ Thiên Thanh…”
Tuy không hiểu rốt cuộc Mộ Thiên Thanh đang nghĩ cái gì nhưng mà đại ca không phải là mặt trời nhỏ, người đó là anh Tiêu mà!
“Nhưng… Thiên Thanh lại…” Thẩm Duyệt Nhiên nhíu mày, dựa người vào ghế salon, ánh mắt rơi vào hoa hướng dương trên bàn, thật ra hoa này ít người thích, so với hoa hồng, hoa bách hợp thì hoa này thì hơi khó chịu tí… nhưng từ lúc cô mở cửa hàng bán hoa Thiên Thanh luôn tới mỗi ngày, đến cửa ra vào giờ cũng dùng họa tiết hoa hướng dương, nhìn vô làm cho người ta có tinh thần liền, cũng giống như tình hình năm đó.
“Có lẽ tổng giám đốc nghe chuyện của mặt trời nhỏ và hoa hướng dương nhiều quá…nên…”
“Có ý gì?” Thẩm Duyệt Nhiên đột ngột ngồi thẳng dậy, đôi mắt long lanh tràn ngập tò mò.
Hình Thiên nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt lại, qua cửa thủy tinh có thể nhìn thấy gương mặt lạnh lùng đang họp của Lãnh Tĩnh Hàn, “Trước kia tổng giám đố và Tiêu Thần cực kỳ thân nhau, tổng giám đốc biết hết chuyện của anh ta, mà chuyện của mặt trời nhỏ và hoa hướng dương là anh ấy nghe được khi sống ở Mỹ. Có lần hai người uống rượu với nhau, Tiêu Thần mới kể cho tổng giám đốc nghe…”
Im lặng một lát Hình Thiên nói tiếp: “Có nguyên nhân nào đó mà Tiêu Thần lại biến mất, tổng giám đốc trở về thành phố A. Chuyện này trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-vo-yeu/2751678/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.