Nhưng cái này đâu thể đổ lỗi cho cô được? Cô rất muốn ở bên người ta, muốn cả đời này, thế nhưng Thẩm Thanh Hoà lại không có cho cô cơ hội, cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau lòng, ai hiểu thấu cho cô đây? Uống xong rượu, cảm xúc của Thẩm Giáng Niên dễ dao động, vì say nên đã vứt cái phương pháp tự nói trấn an bản thân mà Lê Thiển dạy đi đâu mất.
Càng uống càng u sầu, cuối cùng trong đầu đều nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Giáng Niên không còn nghe rõ Lê Thiển nói gì nữa, người say rượu, ngoài chỉ nhớ đến Thẩm Thanh Hoà thì mọi suy nghĩ đều phân tán. Đương nhiên, Lê Thiển nhận ra, sau khi cô nhắc đến Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên lúc sau dường như không nói chuyện, chỉ lo uống, trông rất uể oải.
Lại uống một chai nữa, Thẩm Giáng Niên say mèm, bắt đầu nói chuyện, nhưng chỉ ngắt quãng, "Mình, mình nói cho cậu biết, mình, bọn mình...." Cả hồi lâu không nói được câu hoàn chỉnh, đây chính là dấu hiệu bắt đầu cho việc say mơ màng của Thẩm Giáng Niên.
"Chỉ là, chỉ có bọn mình!" Thẩm Giáng Niên giơ ngón trỏ ra hiệu hồi lâu, khoa tay múa chân một hồi lâu, Lê Thiển chờ đến muốn gục ngã, "Bảo bối à, cậu đừng múa máy nữa, với tình bạn của hai đứa mình, không cần phải nói mấy chuyện dư thừa, giao tình đủ sâu, xúc tích thôi." Lê Thiển thay Thẩm Giáng Niên nói cho xong, hai người lại uống thêm một chai nữa.
Sau khi uống hết một chai nữa, Thẩm Giáng Niên duỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tren-dau-luoi/3743910/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.