Nhưng cái này đâu thể đổ lỗi cho cô được? Cô rất muốn ở bên người ta, muốn cả đời này, thế nhưng Thẩm Thanh Hoà lại không có cho cô cơ hội, cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau lòng, ai hiểu thấu cho cô đây? Uống xong rượu, cảm xúc của Thẩm Giáng Niên dễ dao động, vì say nên đã vứt cái phương pháp tự nói trấn an bản thân mà Lê Thiển dạy đi đâu mất.
Càng uống càng u sầu, cuối cùng trong đầu đều nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Giáng Niên không còn nghe rõ Lê Thiển nói gì nữa, người say rượu, ngoài chỉ nhớ đến Thẩm Thanh Hoà thì mọi suy nghĩ đều phân tán. Đương nhiên, Lê Thiển nhận ra, sau khi cô nhắc đến Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên lúc sau dường như không nói chuyện, chỉ lo uống, trông rất uể oải.
Lại uống một chai nữa, Thẩm Giáng Niên say mèm, bắt đầu nói chuyện, nhưng chỉ ngắt quãng, "Mình, mình nói cho cậu biết, mình, bọn mình...." Cả hồi lâu không nói được câu hoàn chỉnh, đây chính là dấu hiệu bắt đầu cho việc say mơ màng của Thẩm Giáng Niên.
"Chỉ là, chỉ có bọn mình!" Thẩm Giáng Niên giơ ngón trỏ ra hiệu hồi lâu, khoa tay múa chân một hồi lâu, Lê Thiển chờ đến muốn gục ngã, "Bảo bối à, cậu đừng múa máy nữa, với tình bạn của hai đứa mình, không cần phải nói mấy chuyện dư thừa, giao tình đủ sâu, xúc tích thôi." Lê Thiển thay Thẩm Giáng Niên nói cho xong, hai người lại uống thêm một chai nữa.
Sau khi uống hết một chai nữa, Thẩm Giáng Niên duỗi cánh tay phải đặt lên mặt bàn, tựa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên đó. Đôi mắt nhanh nhẹn thường ngày đang nhìn chằm chằm vào cái chai cầm trên tay trái trong thất thần, động tác chớp mắt của cô rõ ràng là chậm hơn rất nhiều. Cuối cùng, càng lúc càng chậm, mắt gần như muốn nhắm lại. Đây là dấu hiệu cho thấy Thẩm Giáng Niên đã say nặng.
"Bảo bối ơi~"
Một lúc lâu sau mới có một giọng nói chậm rãi và nhẹ nhàng vang lên: "Hửm~"
"Cậu có người thích chưa?"
"Thích à?"
"Ừ, thích, người mà cậu thích trong lòng."
Cô có, cô có người yêu thích, "Ừa." Thẩm Giáng Niên ậm ừ một tiếng, cô thích Thẩm Thanh Hoà, muốn gặp cô ấy.
"Là... Thẩm Thanh Hoà à?" Lê Thiển ngồi ở bên cạnh Thẩm Giáng Niên, nhìn thấy người say rượu mở to mắt khi nghe đến cái tên này, "Ở đâu?" Thẩm Giáng Niên ngồi không yên, ngả vào trong ngực Lê Thiển, sau đó giãy giụa nhớ tới, "Ở đâu? Thanh Hòa?" Cô cố gắng nhìn xung quanh.
"Không phải đã chia tay rồi à?" Lê Thiển nhìn người trong ngực, nghe được lời này, cứng người lại, Lê Thiển hỏi lại lần nữa: "Không phải đã chia tay sao?"
Chia tay, Thẩm Giáng Niên trong đầu đang liều mạng tìm kiếm ý nghĩa của từ này.
Chia tay, các cô đã chia tay rồi à? Phải không?
Mơ hồ nhớ ra, phải rồi các cô đã chia tay.
Tại sao lại chia tay? Rõ ràng là cô yêu cô ấy rất nhiều.
Nước mắt Thẩm Giáng Niên rơi thành chuỗi, mới đầu là nhỏ giọng khóc nấc, sau đó thì mất kiểm soát vỡ oà.
Hai mắt Lê Thiển cay cay, xoa đầu Thẩm Giáng Niên: "Thích như vậy, sao lại muốn chia tay hả?" Lê Thiển lúc này cảm nhận rõ được, lún sâu vào không chỉ có một người, Thẩm Giáng Niên thật sự rất yêu Thẩm Thanh Hoà, ngày thường kiềm chế, nhưng sau khi say thì lại bộc phát ngay, nhưng mà cô vẫn cần xác nhận lại lần nữa, nên cố ý hỏi: "Hay là cậu không yêu cô ấy, cậu..."
"Mình yêu cô ấy, mình yêu cô ấy." Như thế đã chịu oan ức cùng với ấm ức cực lớn, Thẩm Giáng Niên la lên, cuối cùng giống như nói mớ, miệng lẩm bẩm 'Mình yêu cô ấy'.
"Muốn người cô ấy không?" Lê Thiển nhẹ guọng hỏi.
Người trong ngực cô bắt đầu thở dốc, Lê Thiển liên tiếp kêu lên mấy tiếng. Thẩm Giáng Niên ậm ừ coi như đồng ý, mơ màng nói: "Muốn ~"
"Muốn thì ngủ đi nè~"
"Muốn~" Thẩm Giáng Niên vẫn đang lặp lại từ vừa rồi.
"Ngủ rồi có thể nhìn thấy cô ấy~" Lê Thiển lau nước mắt trên khóe mắt Thẩm Giáng Niên, "Ngủ rồi sẽ nằm mơ, Thanh Hoà sẽ xuất hiện."
Thẩm Giáng Niên nhìn Lê Thiển với đôi mắt mơ màng hồi lâu rồi nói: "Mơ à~"
"Ừa, ngủ thôi nào ~" Lê Thiển hôm nay vẫn còn kiềm chế được, cô đã uống đồ giải rượu trước nhưng vẫn hơi choáng váng, có chút buồn ngủ.
Thẩm Giáng Niên trở người, co rúm vào trong ngực Lê Thiển, hồi lâu không có động tĩnh. Lê Thiển tưởng rằng bạn mình đã ngủ rồi, nào đâu người này lại hé mắt ra nói: "Không có ~"
"Hả?"
"Không có Thanh Hoà ~"
"Cậu còn chưa ngủ mà~" Lê Thiển vừa đau lòng vừa buồn cười, "Nhắm mắt lại đếm đến 1.000, Thẩm Thanh Hoà sẽ xuất hiện."
"1000..."
"Ừa."
"Nhưng mình không có tiền."
"Không phải 1000 tệ, cậu đếm số đi." Lê Thiển không khỏi cười lớn, đúng là bạn của Tiền Xuyến Tử, nói tới số là nghĩ đến tiền, Lê Thiển dẫn đường, "Cùng mình đếm số 1,2,3..." Thẩm Giáng Niên bắt đầu đếm số theo.
Đếm tới 1.000, chắc cũng ngủ quên chứ nhỉ? Trước kia cũng dùng cách này, Thẩm Giáng Niên đếm tới 100 đã không chịu được mà ngủ quên.
"30, 31, 32..." Thẩm Giáng Niên tự mình đếm, giọng nói càng lúc càng trầm xuống, lúc đếm tới 58, thì đã không nghe thấy tiếng nữa, Lê Thiển tưởng đâu cô bạn ngủ rồi, nào ngờ người này lại có tiếng đếm, "102, 103...." vẫn còn đếm nữa, đang đếm đột nhiên nói, "Vẫn không có~" Lê Thiển ở bên cạnh dọn dẹp, "Cậu tiếp tục đếm số đi, đếm tới 1.000 thì người sẽ đến~" Lê Thiển nhìn đồng hồ, 9h45, sao còn chưa ngủ, tên này sao không theo kịch bản chứ.
"1000!" Thẩm Giáng Niên im lặng một lúc la lên.
"Bảo bối... cưng ăn gian cũng rõ quá rồi đó, mới nghe đếm tới 602 thôi!"
"Ghét mình cũng vô dụng, bắt đầu đếm 602 đi, một số cũng không được thiếu, mình trông chừng đây." Tổ tông à, cậu mau ngủ đi! Đếm tới 600 rồi, sao còn chưa ngủ, Thẩm Thanh Hoà hình như sắp đến rồi... Lê Thiển có cảm giác dự đoán tối nay của mình đã thất bại.
"602, 702, 802..."
"Sau 602 đến 603!" Lê Thiển nhẹ nhàng đá người trên ghế sô pha đang quay lưng với cô, người say mà sao đầu còn lanh quá.
Đúng 10 giờ, tin nhắn của Thẩm Thanh Hoà gửi đến: [Tôi đang ở cửa.]
Thẩm Thanh Hoà đến đúng giờ, nhưng... dự đoán của cô quả thực sai. Thẩm Giáng Niên còn chưa ngủ, người đếm này còn đếm đi đếm lại số, nghiêm túc đếm, "980, 981, 982, 998..."
"Lại bắt đầu nhảy số nữa, là 983." Lê Thiển chỉ có thể đứng dậy mở cửa trước, hoặc là bảo Thẩm Thanh Hoà đợi ở cửa cho đến khi bạn thân ngủ say mới vào.
"983?" Thẩm Giáng Niên quằn quại trên ghế sofa, bất mãn cào hai cái lên sofa, thở dài lẩm bẩm: "Lại nhầm số rồi! 983, 983, ồ, đếm ngược đi, 984, 985......"
Tiếng mở cửa thu hút sự chú ý của Thẩm Giáng Niên, 986 chỉ hô lên chữ 98, quay đầu nhìn về phía cửa, Lê Thiển vừa mở cửa, chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy Thẩm Giáng Niên la lên: "1000! 1000! " "
Lê Thiển muốn chặn Thẩm Thanh Hoà, nhưng Thẩm Giáng Niên câu la lên này của Thẩm Giáng Niên đã thuận lợi để Thẩm Thanh Hoà bước vào được. Lê Thiển đành giơ cao tay che chắn cho Thẩm Thanh Hoà, dụ dỗ Thẩm Giáng Niên: "Đếm tiếp đi, chúng ta còn chưa đếm xong."
Người trên ghế sô pha quay đầu lại, ngơ ngác nhìn phía sau Lê Thiển, chật vật đứng dậy, lảo đảo đi về phía Lê Thiển, "Này này này, cậu vẫn chưa đếm xong, không thể xem người thích được." Giáng Niên bước đi lộn xộn, đi theo đường chữ S, nhưng mục tiêu vẫn là cô.
Lê Thiển quay lại và biết vấn đề là gì, "Tại sao chị không ngồi xổm xuống?" Lê Thiển hận bản thân không đủ cao, không thể che được Thẩm Thanh Hoà.
Mà lúc này, có che cũng được trễ.
Thẩm Thanh Hòa đã vòng qua Lê Thiển và đứng ở phía trước. Thẩm Giáng Niên nhìn thẳng vào người trước mặt, thật sự đã xuất hiện, đây là mơ, nhất định là thế, Thẩm Giáng Niên giang hai tay, phương hướng còn chưa xác định đã lao tới, còn vui vẻ, mang chút kiêu ngạo: "Mình, mình đếm được tới 1.000 rồi!"
Thẩm Thanh Hoà nhanh tay lẹ mắt, tiến lên một bước, chủ động ôm lấy người đang tiến về phía mình.
Chỉ cái chớp mắt kia, tim loạn nhịp, ôm được rồi.
"Thẩm Thanh Hòa?" Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng ngã vào trong ngực Thẩm Thanh Hoà, vẫn không thể tin được, giơ tay sờ mặt cô ấy: "Ừa."
"Thẩm Thanh Hoà."
"Hửm."
"Là người thật chứ?"
"Ừa."
"Thẩm Thanh Hoà." Thẩm Giáng Niên sờ lên mặt Thẩm Thanh Hoà, dùng đầu ngón tay vẽ ra đường cánh hoa, giãy giụa muốn đến gần hơn nữa, "Em muốn~" Chữ cuối biến thành hôn, dừng lại bên tai Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà hôn đáp lại, nhẹ nhàng mút lấy, Thẩm Giáng Niên ưm một tiếng, người nhũn ra, Lê Thiển nhìn không nổi nữa, "Thẩm Thanh Hòa, bảo chị đến không phải để khi dễ cậu ấy nhé." Thẩm Thanh Hoà ôm người trong lòng, hơi nghiêng đầu, nhưng Thẩm Giáng Niên không tha, không hôn được tai thì hôn xương quai xanh, còn ưm ưm a a.
"Ừ." Thẩm Thanh Hoà cúi người bế Thẩm Giáng Niên lên, "Phòng ở đâu?"
"Cái đó." Lê Thiển có chút nghẹn lời, sức Thẩm Thanh Hoà lớn vậy sao? Có thể bế công chúa luôn, dáng người cao gầy có chút soái, "Tôi chờ chị ra đây!" Lê Thiển ngay lúc Thẩm Thanh Hòa đóng cửa đã kịp la lên.
Đóng cửa lại, là thế giới giữa hai người, trong phòng vang lên một bản nhạc nhẹ nhàng, rất thích hợp để thôi miên.
Thẩm Thanh Hoà đặt người lên giường, nhưng người trong tay cô lại quấn chặt tay chân cô, Thẩm Thanh Hoà không còn cách nào khác đành phải theo cô lên giường. Lần này, người say càng trở nên làm càn hơn, dứt khoát trèo lên người Thẩm Thanh Hoà. Dùng thân thể đè xuống, giống như một con thú nhỏ, chóp mũi âu chạm vào Thẩm Thanh Hoà, lưỡi cong liếm. Như thế lần nữa xác nhận tính chân thật của người bên dưới, răng cắn vào dái tai, nhưng lại không khống chế được lực, Thẩm Thanh Hoà đau đến cau mày, đưa tay xoa đầu Thẩm Giáng Niên một cách âu yếm. Giáng Niên buồn rầu rên rỉ.
Tư thế nằm rất mệt, nhưng Thẩm Giáng Niên lại quá sợ người này rời đi nên trằn trọc một hồi vẫn không chịu từ bỏ tư thế này. Người này thật ra đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng mà đầu lưỡi vẫn không bỏ cuộc, thỉnh thoảng lại liếm. Tích cóp sức lại liếm thêm mấy cái nữa, căn rồi lại liếm, liếm được mấy cái lại im bặt, giống như đã ngủ rồi.
Thẩm Thanh Hoà cố gắng để Thẩm Giáng Niên rời khỏi cơ thể cô trước, rồi ôm cô, nhưng Thẩm Giáng Niên say rượu hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của cô, chỉ cần Thẩm Thanh Hoà có động tĩnh muốn đặt cô xuống, Thẩm Giáng Niên bắt đầu rên rỉ. Cuối cùng Thẩm Thanh Hoà không còn cách nào khác đành ôm cả Thẩm Giáng Niên rồi xoay người lại. Hai người cuối cùng cũng đối mặt nhau, Thẩm Thanh Hoà có thể thấy rõ lông mày hơi nhíu lại, lông mi đẫm lệ, hốc mắt ươn ướt, trong lòng cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Ánh mắt gặp nhau, một người say mê, một người cưng chiều.
"Hu ~" Thẩm Giáng Niên thậm chí không dám khóc quá lớn, cô sợ khóc quá lớn sẽ đánh thức giấc mơ ngọt ngào của mình, nhưng cô vẫn không muốn tỉnh lại. Thẩm Thanh Hoà ghé sát lại gần, hôn lên mắt Thẩm Giáng Niên, lông mi Thẩm Giáng Niên run rẩy, nước mắt càng rơi nhiều hơn, "Hu ~"
Một cái hôn nhẹ, giống như một cái vuốt ve dịu dàng, đã xoa dịu nỗi đau trong lòng của Thẩm Giáng Niên vào lúc này.
Chỉ sau một lát im lặng, Thẩm Giáng Niên bắt đầu không yên, Thẩm Thanh Hòa đã đoán trước được tiểu sư tử mà cô biết sau khi say sẽ thành Tiểu Lãng Cuốn, lúc này, đã sắp biến Tiểu Lãng rồi. Chân Thẩm Giáng Niên chạm vào đùi Thẩm Thanh Hoà, cách một lớp quần, rên rỉ gọi: "Thanh Hoà~"
"Ừm~" Thẩm Thanh Hoà giơ tay vuốt ve má Thẩm Giáng Niên.
"Trưởng quan ~" Đôi mắt mờ đi vì say, bắt đầu cười trong nước mắt vì cảm nhận được cái vuốt ve dịu dàng.
"Ừa~" Nói không khi dễ, nhưng hôn thì chắc không tính trong đó đi? Thẩm Thanh Hoà vuốt ve mặt Thẩm Giáng Niên, ghé sát gần hôn lên môi Thẩm Giáng Niên.
"Ưm ~ a ~" Lần này là Thẩm Giáng Niên kêu lên, bởi vì vị Tiểu Lãng Cuốn nào đó quá mê người, Thẩm Thanh Hoà không nhịn được mà cố ý dùng đầu gối đụng vào, một cái đụng kia, cơ thể giống như bị đánh đòn trí mạng, tạo thành từng đợt sóng.
Đối với cơ thể Thẩm Thanh Hoà, mãi không khống chế được, lúc tỉnh còn không khống chế được, huống chi là lúc say. Phản ứng chân thật nhất đã đến, hai chân Thẩm Giáng Niên áp sát vào chân Thẩm Thanh Hoà, cả thân thể cũng dán sát vào, gương mặt nhỏ vùi vào không ngừng thở dốc, một hồi sau run rẩy nói: "Em muốn~"
"Hửm?"
"Em muốn~" Thẩm Giáng Niên ôm chặt Thẩm Thanh Hoà, vuốt ve lưng cô, ngẩng đầu hỏi rất đáng thương nhưng lại đầy mong chờ, "Trưởng quan có thể, có thể khiến em ở trong mơ... thoải mái được không?" Thẩm Giáng Niên biết rõ là bản thân đang cầu được khi dễ, Thẩm Thanh Hoà mím môi, không nói, hai mắt đỏ hồng của Thẩm Giáng Niên lộ ra khát vọng, đáng thương hỏi: "Không thể sao?" Hít hít cái mỗi tủi thân vô cùng, "Em khó chịu hức~" Khó chịu không biết đã bao lâu, chỉ muốn người này làm cô thoải mái, cũng chỉ có người này mới có thể làm cô thoải.
"Có thể." Chỉ cần em muốn, với tôi không gì là không thể.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]