Khóe miệng Thẩm Thanh Hoà hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Cô hơi quay đầu lại nhìn mặt trời mọc, ý cười tràn đầy ấm áp.
Im lặng là một kiểu chấp nhận và đôi khi, im lặng cũng là một kiểu phủ nhận.
"Chị điên không hề nhẹ." Lê Thiển đột nhiên giơ tay vỗ nhẹ vai Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà theo bản năng né tránh khiến Lê Thiển cảm thấy thân thể có chút cứng ngắc, thu tay lại, cười nói: " Dậy, dậy đi, trời sáng rồi." Thẩm Thanh Hoà không chỉ come out mà còn come out rầm rộ cho cả thế giới biết, người thì không đáng nhắc, mà mẹ nuôi chắc chắn sẽ ra tay cản trở.
Hai người chậm rãi bước về, "Nếu mà lỡ nhớ quá mà phát điên, thì làm chuyện bớt nhớ lại." Lê Thiển nói ẩn ý, giống như đê đập chứa nước, cần phải xả nước đúng lúc, đem khả năng xuất hiện thương tổn loại bỏ đi.
Ý cười Thẩm Thanh Hoà dần phai đi, một cái chớp mắt hiện lên tia cô đơn bị Lê Thiển bắt giữ, cô thở dài trong lòng, "Không có việc gì thì cũng liên lạc với nhau nhiều hơn đi." Tuy rằng Lê Thiển không hoàn toàn hiểu rõ Thẩm Thanh Hoà, nhưng sau vài lần tiếp xúc, cô có thể cảm nhận được, Thẩm Thanh Hoà rất quan tâm đến bạn thân của cô, là thật tâm.
Lê Thiển cũng có cảm giác mê mang như Thẩm Giáng Niên. Tại sao tình cảm sâu đậm như vậy chỉ giữ trong lòng mà không thể nói ra? Lê Thiển vẫn cần thời gian để phân biệt xem tình yêu đó có lẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tren-dau-luoi/3743908/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.