Khóe miệng Thẩm Thanh Hoà hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Cô hơi quay đầu lại nhìn mặt trời mọc, ý cười tràn đầy ấm áp.
Im lặng là một kiểu chấp nhận và đôi khi, im lặng cũng là một kiểu phủ nhận.
"Chị điên không hề nhẹ." Lê Thiển đột nhiên giơ tay vỗ nhẹ vai Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà theo bản năng né tránh khiến Lê Thiển cảm thấy thân thể có chút cứng ngắc, thu tay lại, cười nói: " Dậy, dậy đi, trời sáng rồi." Thẩm Thanh Hoà không chỉ come out mà còn come out rầm rộ cho cả thế giới biết, người thì không đáng nhắc, mà mẹ nuôi chắc chắn sẽ ra tay cản trở.
Hai người chậm rãi bước về, "Nếu mà lỡ nhớ quá mà phát điên, thì làm chuyện bớt nhớ lại." Lê Thiển nói ẩn ý, giống như đê đập chứa nước, cần phải xả nước đúng lúc, đem khả năng xuất hiện thương tổn loại bỏ đi.
Ý cười Thẩm Thanh Hoà dần phai đi, một cái chớp mắt hiện lên tia cô đơn bị Lê Thiển bắt giữ, cô thở dài trong lòng, "Không có việc gì thì cũng liên lạc với nhau nhiều hơn đi." Tuy rằng Lê Thiển không hoàn toàn hiểu rõ Thẩm Thanh Hoà, nhưng sau vài lần tiếp xúc, cô có thể cảm nhận được, Thẩm Thanh Hoà rất quan tâm đến bạn thân của cô, là thật tâm.
Lê Thiển cũng có cảm giác mê mang như Thẩm Giáng Niên. Tại sao tình cảm sâu đậm như vậy chỉ giữ trong lòng mà không thể nói ra? Lê Thiển vẫn cần thời gian để phân biệt xem tình yêu đó có lẫn lộn với thứ gì khác hay không.
Về phần người bạn thân nhất của cô, Lê Thiển chỉ thở dài, cô nàng này cố chấp lại thẳng tính, ăn khổ là chuyện hiển nhiên. Náo loạn chia tay, đau khổ lại là ai chứ? Haizz.
"Ừ." Lê Thiển cười ẩn ý, "Muốn tới không?" Nếu như ánh mắt biết nói, đôi mắt giảo hoạt kia đang muốn nói: Tới đi, sẽ có bất ngờ. Thẩm Thanh Hoà hiểu ý, hỏi: "Mấy giờ?"
"Có lẽ là sau 10 giờ." Lê Thiển ước tính cũng gần 10 giờ.
"Há ~" Lê Thiển cười lớn, "Biểu cảm trên mặt chị là gì đây, tôi có làm gì chị đâu."
Thẩm Thanh Hoà nhếch lên khóe miệng mỉm cười có chút tà ác: "Em không lo lắng cho chính em à?"
Thẩm Thanh Hoà lần trước trêu chọc cô, muốn tặng nụ hôn thuần khiết, lần này trêu chọc tiếp, Lê Thiển bật cười, uy hiếp: "Chị dám xuống tay với tôi trước mặt người ta à."
"..."
Chuyện Thẩm Thanh Hoà bỡn cợt như hạ bút thành văn, nhưng Lê Thiển biết điểm yếu của Thẩm Thanh Hoà nằm ở đâu, không để cho người này dễ bỡn cợt như thế, "Tạm hẹn vào giờ đó đi." Lê Thiển có sắp xếp riêng của bản thân, sau khi tạm biệt Thẩm Thanh Hoà, thì từ chỗ Thẩm Giáng Niên nhận được báo cáo do các bộ phận khác nhau của Truyền Thông Kinh Quảng đệ trình, từ khi công ty được thành lập cho đến nay.
"Cậu xem bản điện tử trước đi, nếu có thời gian mình sẽ mang bản giấy qua cho cậu." Từ sáng Thẩm Giáng Niên đã đến trụ sở chính của Quốc Tế Hoa Dương.
Quốc Tế Hoa Dương đã đầu tư rất nhiều để thành lập khu công ty riêng của mình tại Bắc Kinh, có diện tích rộng lớn, ngoài khu văn phòng, còn có trung tâm nghiên cứu sáng chế, cơ sở sản xuất, nhà xưởng, v.v., đồng thời để tạo điều kiện sống và nơi làm việc tốt cho nhân viên, công ty cũng tự xây khu ký túc xá cho nhân viên, có siêu thị và nhà ăn hiện đại.... Đương nhiên, mấy cái này Thẩm Giáng Niên biết thông qua mạng xã hội.
Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa, cảm giác như gái quê sắp bước vào thành thị. Ngoại trừ Hàn Lâm Phủ, đây là lần thứ hai cô có cảm giác này.
Rõ ràng trước đó tuyết đã rơi dày đặc, nhưng Quốc Tế Hoa Dương giống như chưa bao giờ có tuyết rơi, sạch sẽ sáng sủa. Sau khi giao tiếp với bảo vệ ở cửa xong, bảo vệ dẫn Thẩm Giáng Niên đến sảnh của Quốc Tế Hoa Dương.
Trước khi bước vào, Thẩm Giáng Niên nhìn quanh một lượt, nam mặc quần tây, nữ mặc váy vest, thân trên toàn là áo sơ mi trắng... Mặc thế không lạnh à? Tháng 12 ở Bắc Kinh ấm vậy sao?
Đợi đến khi theo chân bảo vệ đi vào bên trong, một cảm giác ấm áp ập đến, Thẩm Giáng Niên hiểu, mấy người nhân viên này không cần phải đi ra ngoài, mà quần áo họ mặc lúc này đã vừa vặn ở nhiệt độ này. Thẩm Giáng Niên hiển nhiên là mặc nhiều đồ hơn, cô cởi cúc áo khoác rồi cởi áo khoác ra, chiếc áo len cổ lọ mỏng màu đen làm nổi bật đường cong siêu đẹp của cô.
"Thưa cô, xin vui lòng đợi ở đây." Nhân viên bảo vệ bước ra khỏi phòng tiếp khách.
Thẩm Giáng Niên ngồi xuống xem qua tin nhắn Lê Thiển gửi đến: [Nếu cậu không tiện thì để mình đi lấy, cậu ở trụ sở của Lãng Phù Ni phải không?]
Thẩm Giáng Niên: [Mình đang ở bên ngoài, cậu đừng đi chi tốn sức, giữa trưa mình sẽ tranh thủ đi ra ngoài.]
Lê Thiển: [Được rồi, vậy ăn trưa luôn ha?]
Thẩm Giáng Niên: [Ok.]
Cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, ánh nắng ấm áp, trong phòng tiếp khách thoang thoảng hương hoa. Ở chốn công sở, thật sự không cần phải quá tốt đẹp thế này. Thẩm Giáng Niên đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Những chiếc xe tải có logo Quốc Tế Hoa Dương ra vào đều thông qua lối đi riêng, khiến nơi đây trở thành một khung cảnh tấp nập.
Một chiếc Audi từ cổng chính lái vào, dừng lại trước tòa nhà, Thẩm Giáng Niên nhìn kỹ hơn và thấy người bước xuống xe chính là Trần Cẩm Tô.
Hôm nay mặc một chiếc áo khoác len đen tuyền, người xuống sau trông rất quen, hình như là trợ lý đã cùng Trần Cẩm Tô ở hội nghị trước. Hai người cùng nhau bước vào, trợ lý vẫn ôm một chồng tài liệu vừa đi vừa nói chuyện.
Không biết đề cập đến chuyện quan trọng gì, Trần Cẩm Tô đột nhiên dừng lại, vươn tay lấy hồ sơ trong tay trợ lý, lật qua vài trang, chỉ vào đó rồi nói gì đó, trợ lý liên tục gật đầu. Khoảng cách rất gần, Thẩm Giáng Niên có thể nhìn thấy rõ, biểu cảm trên mặt Trần Cẩm Tô lạnh nhạt, vẻ mặt nghiêm trọng.
Hai người đi vào đại sảnh, cửa phòng tiếp khách hé mở, Thẩm Giáng Niên mơ hồ có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài. Trần Cẩm Tô nói: "Gọi điện thoại xác nhận gì nữa, nếu đã đến rồi, cần phải sắp xếp cho tốt, việc nhỏ này không cần phải tốn thời gian xác nhận lại." Trong lòng Thẩm Giáng Niên than thở, đều là người như nhau, nhìn xem Trần Cẩm Tô kìa.
Người tiếp đón Thẩm Giáng Niên là Hạ Diệu Huy, giám đốc marketing của Quốc Tế Hoa Dương.
"Hạ tổng, chào ngài."
"Thẩm tổng, chào ngài."
"Không dám nhận không dám nhận, tôi tạm thời chỉ là trợ lý của Lãng Tư Duệ Lãng tổng." Thẩm Giáng Niên khiêm tốn nói.
"Tôi nghe nói ngài sẽ chịu trách nhiệm về kế hoạch hợp tác chiến lược tiếp theo giữa hai công ty. Gọi là Thẩm tổng cũng không có gì quá." Giọng của Hạ Diệu Huy rất hiền hòa nhưng cũng mang theo hữu lực, trông người thì đến tuổi trung niên chín chắn trưởng thành, cười hào sảng, "Hôm nay, Trần tổng rất bận, tạm thời không có thời gian đến, cũng có nói, buổi chiều có thời gian sẽ đến." Hạ Diệu Huy đi vào bên trong, "Hôm nay, Thẩm tổng đến đây lần đầu, cũng không cần phải gấp, đi dạo quanh Quốc Tế Hoa Dương một vòng nhìn xem chứ?"
"Có thể, theo sắp xếp của ngài ạ." Thẩm Giáng Niên đi theo Hạ Diệu Huy về phía thang máy. Trên tường là bức tường dòng thời gian của Quốc Tế Hoa Dương. Thẩm Giáng Niên liếc nhìn, điểm bắt đầu viết là năm 19xx, Quốc Tế Hoa Dương được thành lập lâu vậy sao? Thẩm Giáng Niên nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ sâu.
TV cạnh thang máy đang phát tin tức về Quốc tế Hoa Dương. Một giọng nói vang dội và đầy uy lực nói: "Tính đến cuối tháng 11, Quốc Tế Hoa Dương đã nộp đơn xin hơn 3.000 bằng sáng chế trong năm nay." 3.000 bằng sáng chế, thật lợi hại, Thẩm Giáng Niên than thở trong lòng.
"Sau này chúng tôi sẽ bố trí một nhân viên toàn thời gian cho ngài, mấy ngày nay ngài ở công ty có việc gì cần có thể tìm gặp cô ấy, đương nhiên, cũng có thể tìm tôi." Hạ Diệu Huy cười nói.
"Được, cảm ơn Hạ tổng." Thẩm Giáng Niên tuân thủ nguyên tắc nói ít, mắc ít lỗi, cố gắng không chủ động nói gì.
Ở tầng 22, cửa thang máy mở ra, "Gần đây, có không ít đồng nghiệp từ các công ty hợp tác đến đây học tập." Hạ Diệu Huy chỉ vào phòng họp gần đó, "Thẩm tổng có hứng thú, có thể chọn nội dung mình thích học và thảo luận cùng nhau." Hạ Diệu Huy vừa đi vừa chỉ vào cánh cửa gần nhất, "Đây là đồng nghiệp từ nước ngoài tới đây."
Thẩm Giáng Niên đi ngang qua cửa, không nhìn rõ tình hình bên trong, khen ngợi: "Quốc Tế Hoa Dương thường xuyên tổ chức đào tạo chuyên sâu cho đối tác, đối với một công ty mà nói, đúng là cơ hội quý giá."
"Đây là chủ trương do Trần tổng đề ra." Hạ Duy Hiệu đẩy cửa văn phòng ra, để Thẩm Giáng Niên đi vào trước, sau đó đóng cửa lại, "Trần tổng nói, đã là đối tác đương nhiên đôi bên phải có lợi, Thẩm tổng ngồi trước đi." Hạ Duy Hiệu nhấn điện thoại nội bộ, không biết là nói chuyện với ai, "Thẩm tổng của tập đoàn Lãng Phù Ni đến rồi."
Một trợ lý bước vào, vẻ mặt hiền dịu chào hỏi, rót trà cho Thẩm Giáng Niên. Nhìn theo hướng này, Trần Cẩm Tô rất coi trọng cô, hay nói cách khác, Trần Cẩm Tô vẫn rất coi trọng Lãng Phù Ni.
Hai người trò chuyện về bước hợp tác phát triển tiếp theo của Lãng Phù Ni và Quốc Tế Hoa Dương tại văn phòng của Hạ Diệu Huy, Hạ Diệu Huy cũng giới thiệu về kế hoạch hợp tác chiến lược sắp tới, "Trần tổng rất coi trọng lần hợp tác này, mong cả hai bên sẽ đạt được những thành tựu tốt hơn trong ngành sản xuất ô tô này, Nhã Nại hiện đang bá chiếm thị trường trong nước, Quốc Tế Hoa Dương hy vọng rằng cả hai bên có thể thay đổi hoàn toàn tình trạng này."
"Lãng Phù Ni vẫn đang trong giai đoạn phát triển, còn có quá nhiều thứ cần học hỏi, có công ty đầu ngành như Quốc Tế Hoa Dương dẫn đường chỉ bảo, chúng tôi sẽ nỗ lực để phát triển nhanh chóng, có được kết quả như mong muốn." Thẩm Giáng Niên nghe thấy những điều này có phần không thực tế.
Sự tăng trưởng của Nhã Nại không phải ngày một ngày hai mà có, cho dù có giỏi tới cỡ nào thì cũng không nhanh được, muốn trong thời gian ngắn đạt được thành tựu.... Thẩm Giáng Niên nhớ đến kế hoạch thu mua của cô, vẫn còn phải dựa vào việc mua lại Lux, các công nghệ cốt lõi, hơn nữa Lãng Phù Ni có phong cách thiết kế ngoại hình độc đáo, này không khác gì hổ mọc thêm cánh.
Bây giờ, rõ ràng là Quốc Tế Hoa Dương cũng muốn có một miếng bánh, và muốn thông qua Lãng Phù Ni để có miếng bánh này, nói thẳng ra thì, đây là lợi dụng lẫn nhau, còn lợi dụng được ít nhiều, thì phải xem năng lực của mỗi bên.
Có tiếng gõ cửa, một cô gái trẻ trông rất dễ thương, chuyên viên nhân sự của Quốc Tế Hoa Dương, bước vào. "Thẩm tổng, cứ gọi tôi là Tiểu Tử." Suốt buổi sáng, Tiểu Tử đã dẫn Thẩm Giáng Niên tham quan khu văn phòng tòa nhà chính của Quốc Tế Hoa Dương.
Sợ Thẩm Giáng Niên mệt, Tiểu Tử đã sớm đưa Thẩm Giáng Niên đến nhà ăn khi đã gần trưa. "Sau này, buổi trưa Thẩm tổng có thể dùng bữa ở đây. Đây là thẻ đặc biệt công ty tạo cho ngài." Một tấm thẻ, dựa theo cấp bậc mà có quyền hạn khác nhau, tùy mỗi nơi mà có giá trị sử dụng khác nhau, điểm này khá giống với Nhã Nại.
"Hôm nay tôi có việc bận, không ăn ở đây." Thẩm Giáng Niên định nhân lúc trưa, đưa hồ sơ Kinh Quảng Truyền Thông cho Lê Thiển, Tiểu Tử a một tiếng, "Vâng, vậy ngài có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."
"Giờ nghỉ trưa kết thúc lúc 1 giờ phải không?"
"Vâng."
Thẩm Giáng Niên nói cảm ơn xong thì đi chào hỏi Hạ Diệu Huy, rồi lái xe đến địa điểm gần tập đoàn Lãng Phù Ni, Lê Thiển đã đợi sẵn ở nhà hàng Tây đối diện tập đoàn.
"Bảo bối, sao gầy thế này, tối nay ghé nhà mình đi, mình nấu mấy món ngon cho cậu." Lê Thiển để ý lúc Thẩm Giáng Niên ở Thượng Hải đã gầy đi khá nhiều, "Vừa hay mai lại thứ bảy, tối nay ngủ ở nhà mình luôn đi." Thấy Thẩm Giáng Niên phân vân, Lê Thiển nói tiếp, "Mình tranh thủ đọc báo cáo tài chính, chắc tối nay có thể nói sơ bộ cho cậu biết."
"Vậy cũng được."
"Miễn cưỡng vậy?" Lê Thiển cố ý chọc.
"Không phải, gần đây mình bận lắm." Thẩm Giáng Niên không muốn đi, không phải có lý do nào khác mà chẳng qua thực sự rất bận, kế hoạch thu mua còn chưa viết xong, giờ còn phải đi học ở Quốc Tế Hoa Dương rồi về viết tổng kết, nếu đã là tổng kết, thì chính là phải học đàng hoàng để có kết quả, phải nghĩ cách để thể hiện kết quả bản thân đi học, Thẩm Giáng Niên cần phải suy nghĩ cẩn trọng, cô không muốn lãng phí cơ hội thể hiện bản thân.
"Dân văn phòng thật khổ." Đây là một trong những lý do khiến Lê Thiển chọn khởi nghiệp, mặc dù bận thì cũng có bận đó, nhưng cũng rất tự do, có thể tùy hứng nói hôm nay đóng cửa không làm nữa, nhưng mà dân văn phòng không thể được, "Cậu nói cho mình nghe xem, cậu nghĩ quẩn thế nào mà đang làm phiên dịch ngon lành không làm, lại đi làm Thẩm tổng, sau này mệt lắm."
Cái xưng Thẩm tổng này, trước đây luôn làm Thẩm Giáng Niên nhớ đến Thẩm Thanh Hoà, nhưng hiện tại, cô cũng là Thẩm tổng, thật vi diệu, "Để có được thử bản thân muốn, cần phải chịu đựng thứ ít gì đó." Cô muốn một mũi tên trúng nhiều chim, muốn ở Lãng Phù Ni để trưởng thành, muốn đả kích Thẩm Thanh Hòa và Lục Chi Dao, muốn Thẩm Thanh Hoà phải thần phục dưới tay cô.... Cô muốn nhiều lắm, vậy nếu không chịu chút khổ làm sao có được chứ.
Không phải Thẩm Giáng Niên không biết mệt, mà chẳng qua khi nghĩ đến mục tiêu phấn đấu của mình, cô rất có động lực, đặc biệt là Thẩm Thanh Hoà thần phục dưới tay cô. Đôi khi, Thẩm Giáng Niên biên soạn một vở kịch trong đêm khuya, nhân vật chính trong vở kịch là cô và Thẩm Thanh Hòa, trong vở kịch cô đã nghĩ đến cách chinh phục Thẩm Thanh Hoà, kể cả từng chi tiết cô cũng đã nghĩ tới.
Cô rất mong chờ ngày đó đến, sau đó tiến hành theo kịch bản đã viết sẵn trong đầu, cô sẽ chậm rãi, đi từng bước, cao cao tại thượng mà chinh phục Thẩm Thanh Hoà. Vào lúc Thẩm Thanh Hoà thần phục, thì cũng là lúc cô thắng, sau đó cô sẽ chơi đùa người này, đến khi bản thân dần dần mất hứng thú với người này, rồi sau đó cô không thèm để ý đến Thẩm Thanh Hoà nữa.
Thẩm Giáng Niên luôn cảm thấy sở dĩ cô không cam lòng và không muốn từ bỏ Thẩm Thanh Hoà là vì cô chưa bao giờ thực sự có được trái tim Thẩm Thanh Hoà, nơi mà người phụ nữ tên A Dao kia chiếm.
Vì vậy, bước đầu tiên để chinh phục Thẩm Thanh Hoà là thu mua Lux và bắt lấy Lục Chi Dao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]