Lê Thiển bật cười khi nghe Tưởng Duy Nhĩ bất lực nói, cô nhấp ngụm rượu, nói: "Thật ra thì tôi cũng đã nghĩ đến chuyện này từ sớm, chẳng qua, tôi hiểu rõ bạn thân của tôi, có cái tôi rất cao, không chủ động đến tìm tôi, mà tôi sợ nếu tôi chủ động, thì lại như vả mặt cậu ấy."
"Điều hành công ty không phải là trò đùa." Tưởng Duy Nhĩ thu lại ý cười, "Nếu xảy ra chuyện gì thì phải chịu trách nhiệm. Nó không đơn giản như bị vả mặt hay đả kích lòng tự trọng đâu." Lê Thiển làm sao không biết cái lợi cái hại trong đó chứ? Gần đây, cô vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, chẳng qua là vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Không ngờ, có người còn sốt ruột hơn cả cô, Lê Thiển nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Hoà, nếu nói người này không yêu Thẩm Giáng Niên, lừa quỷ chứ lừa được ai, còn nhọc lòng hơn cả mẹ đẻ, còn dung túng hơn cả đứa bạn thân này, "Có đề nghị nào hay không?" Lê Thiển tin chắc, Thẩm Thanh Hoà có chuẩn bị mà đến.
"Cô ấy đã rót vốn 100 triệu, em khó mà cướp được vị trí đại cổ đông."
Đại cổ đông, có nghĩa là có quyền quyết sách. Lê Thiển hơi ngẩng đầu, dùng môi ngậm miệng chai, chậm rãi uống một ngụm, chậm rãi nói: "Tôi không cướp nổi, tôi nghèo." Có cậu ấy rảnh, mới đi rót vốn cho công ty người ngoài. Lê Thiển vẫn phân biệt rõ ràng, Ôn Đế là bạn của Thẩm Giáng Niên, nhưng là bạn chưa đến mức khiến Thẩm Giáng Niên dốc tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tren-dau-luoi/3727490/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.