"A ~ nói đi." Thẩm Giáng Niên ngồi xuống cảm ơn Đường Đường, "Cà phê rất thơm." Đường Đường cười toe toét, "Chị nếm thử đi, có rất nhiều loại cà phê, mỗi ngày em sẽ đổi một loại cho chị thử, để xem chị thích cái nào nhất." Đường Đường thật lòng rất biết ơn Thẩm Giáng Niên, vì chân bị thương mà nhận được ưu đãi, không tốn một đồng tiền nào, tiền lương cũng không bị trừ, còn được khen ngợi.
Thẩm Giáng Niên nhấp một ngụm, liếc nhìn Lâm Nhiễm, cố ý nói: "Đường Đường, cám ơn em, em đi làm việc của mình đi." Đường Đường tự nhiên không có ngốc, người ta đã nói có việc thì bản thân cũng biết điều nên rời đi. Nhưng không tránh khỏi chuyện suy nghĩ nhiều, Lâm Nhiễm muốn nói cái gì? Đúng là người có chỗ dựa lưng đúng là khác biệt, trợ lý đặc biệt vừa đến làm, Lâm Nhiễm đã thân cận với Thẩm Giáng Niên.
Trong phòng chỉ còn lại Lâm Nhiễm và Thẩm Giáng Niên, "Nói đi, có chuyện gì thế."
Vừa rồi bất chợt thốt ra vậy, chứ chưa nghĩ ra được nên nói thế nào, Lâm Nhiễm căng da đầu nói, "Trợ lý đặc biệt."
"Ừm." Thẩm Giáng Niên muốn nhìn xem cô gái này có thể nói cái gì.
"À là...." Lâm Nhiễm biện đại, "Chỉ đơn giản muốn nói với chị, chị đi làm ở công ty có thiếu dụng cụ gì thì có thể tìm em." Lâm Nhiễm dù có che giấu, nhưng vẫn có chút gượng.
Thẩm Giáng Niên mím môi, cười: "A, được, cảm ơn." Cô tựa hồ như thấy được bản thân đã từng ở trước mặt Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tren-dau-luoi/3727489/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.