Khi người ta trưởng thành, dường như sẽ không bao giờ bật khóc.
Càng đau lòng, càng áp lực, khó mà khóc thành tiếng.
Khi đau lòng đến cực điểm, sẽ làm người ta khó thở. Lúc này đây, Thẩm Giáng Niên cần mở miệng hít một hơi thật sâu, cô thậm chí không dám cúi đầu, sợ nước mắt sẽ rơi trúng người ở trong lồng ngực mình. Thế nhưng người mà cô cẩn thận che chở lại không ngừng dùng "lưỡi dao sắc bén" cứa vào tim cô.
Mỗi một khi cô cho rằng nó đã kết thúc, thì cơn đau gấp đôi lại ập đến, khiến Thẩm Giáng Niên cảm thấy khó thở hơn.
Thật ra, bây giờ cô có thể đi ra ngoài, rời xa cái nơi tạo đau thương này. Nhưng mà, cô không đành lòng, giây phút này cô thật sự rất đau, nhưng nếu có thể đổi lấy được hạnh phúc cho Thẩm Thanh Hòa, cô cũng sẽ chấp nhận, nhưng tại sao lúc "cứa vào tim" cô thì người này lại còn khóc?
Tiếng khóc của Thẩm Thanh Hoà bị đè nén, như là bị đè nén đến một cực hạn, không có cách nào đè nén được nữa, bắt đầu mất khống chế... Tiếng khóc của Thẩm Thanh Hoà, lúc này như tim của Thẩm Giáng Niên, tan thành mảnh vỡ.
"A Dao~" Thẩm Thanh Hoà nghẹn ngào thốt ra, Thẩm Giáng Niên không đáp lại, thế là Thẩm Thanh Hoà vẫn tiếp tục gọi A Dao~, Thẩm Giáng Niên cắn môi hít một hơi thật sâu trước khi nhẹ nhàng đáp lại, "Ừm ~"Cô muốn gọi tên Thẩm Thanh Hoà nhưng không thể nào thốt ra được, giọng cô run rẩy dữ dội.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tren-dau-luoi/3506867/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.