Mềm còn sợ cứng, huống chi cứng này còn là miếng gừng già. Đối với Nguyễn Nhuyễn bé nhỏ mềm mại, Tưởng Duy Nhĩ thực sự không sử dụng bất cứ thứ gì gọi là thủ đoạn, căn bản không cần dùng, chỉ cần hù doạ là đủ rồi. 
Tưởng Duy Nhĩ lại vòng qua trước mặt Nguyễn Nhuyễn, đôi mắt đỏ hoe Nguyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm vào cô, lần này không quay đầu a~ Tưởng Duy Nhĩ nhìn thấy vẻ mặt tức giận kia, gương mặt nhỏ nhắn phồng lên như cái bánh bao nhỏ, không hiểu sao lại cảm thấy đáng yêu, tậm trạng khó chịu cả đêm nay, bỗng nhiên đỡ hơn không ít, nhưng mà vẫn lạnh lùng, "Được rồi, đưa em ấy lên trên đi." 
Trên đường trở về thành phố, Vệ Tử An báo lại toàn bộ những gì bác sĩ nói, "Có kê thuốc cho cô ấy, tôi sợ không ai trông chừng thì cô ấy không uống thuốc đúng hạn." Tưởng Duy Nhĩ ừ một tiếng, "Nói cho Thích Tử Quân biết đi, bảo em ấy chú ý chút." 
"Tưởng tổng, nửa tháng sau Thích Tử Quân sẽ ở Mỹ." Vệ Tử An nhắc nhở, làm Tưởng Duy Nhĩ mới nhớ tới quả thật có chuyện như vậy, trong số nhân viên mới, có hai người được đưa đến Mỹ đào tạo, nữ là Thích Tử Quân, người còn lại là một cậu con trai. 
"Vậy...." Tưởng Duy Nhĩ suy nghĩ, "Em đi điều tra xem, Nguyễn Nhuyễn ở đâu." 
Ngày hôm sau, nhóm lãnh đạo rời đi, Thẩm Thanh Hoà và Tưởng Duy Nhĩ đều ra sân bay tiễn, mà Thẩm Giáng Niên đương nhiên cũng muốn đi cùng, không ngờ lại phát hiện Thích 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tren-dau-luoi/2389985/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.