Người ngoài cuộc rõ ràng, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Khi Tần Thư gửi đến tin nhắn này, tim Thẩm Giáng Niên đập liên hồi, con người này... mặc dù Thẩm Giáng Niên đoán được là Tần Thư biết, nhưng mà đột nhiên nói ra thế này, cứ cảm giác quái lạ sao đó, Tần Thư: Người này có lẽ trong quá khứ đã gặp không ít chuyện, cũng đã quen đè nén để trong lòng, cậu muốn đi vào sâu lòng người ta, nói chung là khó đó, nếu cậu là người thiếu kiên nhẫn, vậy thì cũng đừng giày vò người ta, đừng tạo tổn thương lần thứ hai, rồi cả cậu cũng khó chịu theo.
Thẩm Giáng Niên: Cậu không biết đâu, mình muốn đi vào trong đó biết bao, chỉ cần cô ấy chịu nói cho mình nghe thôi, nhưng mà người này cái gì cũng không chịu nói, làm sao mình biết được?
Thẩm Giáng Niên ước gì bản thân biết xem bói, Tần Thư: Cho nên, Thẩm Thanh Hoà hiểu biết cậu, đều là do cậu nói ra à?
Chuyện này thì Thẩm Giáng Niên không để ý lắm, nhưng mà ngoại trừ lạnh nhạt với cô trước người ngoài, thì hầu như đều ôn nhu, cô có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
Hai người trò chuyện rất lâu vào lúc nửa đêm, đi đến kết luận: Có một số người bẩm sinh đã hũ nút, sẽ không nói, mà Thẩm Thanh Hoà còn là một cái hũ nút tràn đầy quá khứ, muốn cho hũ nút hé miệng nói chuyện, thì phải để người ta sẵn lòng, hoặc là chui vào lòng người ta, rồi dẫn đường cho người ta đi ra.
Hiển nhiên, khả năng Thẩm Giáng Niên đi vào là không thể, cô không thể dùng biện pháp cứng rắn, cho nên là chỉ có thể đợi, đợi Thẩm Thanh Hoà nguyện ý đi ra, thành tâm mà nói.
Đến rạng sáng, Thẩm Giáng Niên chợp mắt một lát rồi dậy, nhìn ảnh chân dung của Thẩm Thanh Hoà mà ngây ngốc. Theo cách nói của Tần Thư, khi con người đối mặt với cám dỗ, tâm trí họ rất dễ bối rối, giống như bị mê hoặc bởi một yêu tinh xinh đẹp... Cách tốt hơn là, nếu Thẩm Giáng Niên có thể chịu đựng được, trước tiên giữ khoảng cách với Thẩm Thanh Hoà, cố gắng đừng gặp nhau, bằng cách này, tâm mới tĩnh được, đừng trốn tránh thực tế, cho bản thân không gian tĩnh lặng, suy nghĩ kỹ xem đó là tình yêu hay chỉ là sự say mê nhất thời với Thẩm Thanh Hoà.
Cách của Tần Tư tương đối bình thường, nhưng mà lại thuyết phục được Thẩm Giáng Niên đang bó tay. Nghĩ lại xem thử bao lâu nữa tới cuộc họp báo, cô cần bình tĩnh cân nhắc, xem thử thành ý của bản thân đến đâu. Thế là, mới sáng Thẩm Giáng Niên đã thu hồi ý định nhắn tin kêu nhớ người ta, cất điện thoại rồi thở dài, lớn từng này tuổi rồi, yêu đương khó quá đi thôi.
Hôm nay, Thẩm Giáng Niên về Bắc Kinh, Viên Tu Minh tạm thời về Thượng Hải, dự án hợp tác cũng đã ký xong, lần sau bàn tiếp, có lẽ là kế hoạch ra nước ngoài. Nhưng mà trước mắt, cuộc họp báo của tập đoàn Nhã Nại sắp tới, Thẩm Giáng Niên sẽ không đi đâu hết, định sống yên ổn ở nhà mấy ngày, tránh bị giáo sư Lục nhắc nhở.
Thẩm Giáng Niên đột nhiên trở về, Lục gia vui vẻ, Lê Thiển cũng vui vẻ, cô quyết định đến Lục gia ăn ké, vừa vào cửa đã gọi mẹ nuôi, so với con ruột còn nhiệt tình hơn, làm Thẩm Giáng Niên liếc mắt mấy cái, "Ôi, bảo bối à, lại đây để mình xem thử coi nào, cảm giác như mấy thế kỷ rồi chưa gặp." Lê Thiển nhảy lên, ôm Thẩm Giáng Niên, còn sờ sờ mặt Thẩm Giáng Niên, sau đó hôn lên mặt, Thẩm Giáng Niên không né, thế là bị hôn một cái.
Thẩm Giáng Niên bất mãn, nhưng có người còn bất mãn hơn của Thẩm Giáng Niên. Nguyễn Nhuyễn bị thương làm việc ở nhà, Thích Tử Quân thì đi công tác, trong nhà chỉ còn lại mình cô, Tưởng Duy Nhĩ bảo trợ lý đến chiếu cố, nhưng mà đến cửa cô cũng không thèm mở. Ngày 1 ngày 2 còn có thể, đến ngày thứ 3, thì Tưởng Duy Nhĩ nổi nóng, cô có thể đánh cô gái nhỏ này không? Đánh tàn nhẫn.
Vệ Tử An không dám cưỡng ép, nhưng Tưởng Duy Nhĩ cũng không thèm để ý, nửa đêm đứng chặn ở cửa cánh cửa, thấy một người giao đồ ăn đến, Vệ Tử An đi qua hỏi. Cuối cùng, lúc 20 giờ, một cậu nhóc giao đồ ăn bị hỏi, trong đó có một phần mang lên cho Nguyễn Nhuyễn.
Cậu nhóc giao hàng đi lên trên, Tưởng Duy Nhĩ đi theo sau, khiến đối phương phải nhìn mấy lần, người phụ nữ dáng người xinh đẹp này, là ai đây chứ? Sao lại lên cùng tầng với cậu ta, có chuyện gì à? Cậu nhóc còn tự luyến đến mức là người ta ái mộ cậu ta.
Nhưng mà cậu ta vẫn cẩn trọng, vừa đi vừa chú ý phía sau, tiếng giày cao gót phát ra, giữ đêm nghe rất rõ ràng. Cậu nhóc giao hàng cố ý dừng lại, Tưởng Duy Nhĩ lướt qua người cậu ta, rồi nói, "Cậu không đi giao đồ ăn, nhìn tôi làm gì?"
"Tôi..." Cậu nhóc giao hàng bị rén với khí thế hung hãn của Tưởng Duy Nhĩ, còn muốn nói, rõ ràng là cô đi theo tôi.
"Tôi muốn giao, nhưng phải gọi điện thoại cho khách trước đã." Ý là cô có thể đi trước đi, Tưởng Duy Nhĩ trừng mắt nhìn cậu ta, "Cậu giao đồ thì giao đi, đó là bạn của tôi, không cần đa nghi." Cậu nhóc thở phào nhẹ nhõm, cũng không gọi điện thoại.
"Đưa đồ ăn cho tôi, cậu gõ cửa đi, tôi xách vào cho cô ấy." Tưởng Duy Nhĩ nói, còn cậu nhóc giao hàng lại cảm kích, gõ cửa, bên trong hỏi là ai, cậu nhóc trả lời: "Giao đồ ăn." Cửa vừa mở, Nguyễn Nhuyễn giật mình, làm gì có người giao hàng, đây không phải là Tưởng Duy Nhĩ sao?
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Nguyễn Nhuyễn, Tưởng Duy Nhĩ đẩy cửa cứ thế mà đi vào, sẵn tiện đóng cửa lại luôn. Nguyễn Nhuyễn lùi về sau hai bước, "Cô, cô muốn làm gì?" Bất giác lại nói lắp, không thể phủ nhận, Tưởng Duy Nhĩ luôn làm cho người ta có cảm giác chưa ra oai đã khiến người ta sợ, cho dù là cô ấy đang cười, cũng có chút doạ người, bởi vì ai mà biết được, một giây sau con người này có trở mặt hay không.
"Em ăn cơm trước đi." Tưởng Duy Nhĩ đặt hộp cơm xuống, quan sát khắp nơi, gian phòng tương đối rộng rãi, ban công trồng đầy hoa cỏ, có thể nói là tươi tốt. Người đã tới rồi, Nguyễn Nhuyễn cũng không thể đuổi đi được, bưng hộp cơm mà ăn. Tưởng Duy Nhĩ đi quanh một vòng, ngửi thấy mùi chua, nhíu mày đi lại nhìn một chút, "Em ăn cái gì?"
"Mì chua cay."
"Mì chua cay?" Tưởng Duy Nhĩ chưa từng ăn qua, nghe tên chẳng ra làm sao, "Bồi dưỡng cơ thể sao ăn mấy này được, đừng ăn." Sau đó, túm cái hộp mì chua cay mới mở ra lại, đồng thời gọi điện thoại cho Vệ Tử An.
"Tôi muốn ăn mì cay." Mấy hôm nay, Nguyễn Nhuyễn muốn ăn, ráng nhịn đến hôm nay mới dám ăn, cô vươn tay muốn giật lại, Tưởng Duy Nhĩ gọi điện thoại nhưng không quên đưa tay ra cản cô lại, nắm lấy cánh tay kia. Nhưng mà Nguyễn Nhuyễn có hai tay mà, cho nên dùng cái tay khác đi lấy, Tưởng Duy Nhĩ trực tiếp ra tay, giơ tay ôm Nguyễn Nhuyễn vào lòng. Nguyễn Nhuyễn thân hình nhỏ nhắn, nép vào trong ngực Tưởng Duy Nhĩ, một con chim rất nhỏ, "Buông ra." Nguyễn Nhuyễn vùng vẫy, mặt đỏ bừng, ngực Tưởng Duy Nhĩ mềm mại... cô có thể cảm nhận được, Tưởng Duy Nhĩ giữa chặt cô lại, lúc nói chuyện điện thoại có chừa thời gian dỗ cô, "Ngoan~ lát nữa có đồ ăn ngon." Đồng thời nói với Vệ Tử An: "Cô mau đến đây đi."
Tưởng Duy Nhĩ cúp điện thoại và ném nó sang một bên, lần này, cả hai tay đều rảnh rỗi, dùng cả hai tay cố định cơ thể nhỏ bé của Nguyễn Nhuyễn, vặn sang một bên để cô bé nhìn mình. Nguyễn Nhuyễn cúi đầu, cô không muốn nhìn, tim đập nhanh như sắp bay ra ngoài, Tưởng Duy Nhĩ nghiêng người nhìn cô bé, "Nói cho tôi nghe coi, một đứa nhóc như em, sao lại cố chấp vậy hả?" Nguyễn Nhuyễn quay đầu đi, "Cô buông tôi ra."
"Để tôi xem vết thương em thế nào rồi." Một tay Tưởng Duy Nhĩ ôm Nguyễn Nhuyễn, tay kia vén váy ngủ lên, lộ ra bắp chân trắng như ngó sen, kéo lên chút nữa thì thấy đỏ bầm sưng tấy, Tưởng Duy Nhĩ cau mày, "Mấy ngày rồi em không bôi thuốc à?"
"Có." Nguyễn Nhuyễn đúng là có bôi, coi như không nói dối, "Buông tôi ra." Thiếu nữ mặt đỏ tới mang tai. Hơn nữa còn ngồi trên đùi, thật là.... Tưởng Duy Nhĩ cũng cảm thấy hơi quá, cho nên buông ra.
"Nhân lúc đồ ăn chưa tới, em bôi thuốc đi, tôi xem em bôi như thế nào." Tưởng Duy Nhĩ nghiêm mặt nói, nếu có bôi thì đáng lý không có nặng như thế. Nguyễn Duyệt không tình nguyện, bị ép phải bôi thuốc trước mặt người ta, nhưng mà cũng lấy thuốc ra, sau đó đổ lên lòng bàn tay, hai tay xoa xoa với nhau, sau đó bôi lên miệng vết thương. Tưởng Duy Nhĩ ở bên cạnh xem, xem cô nhóc không có hành động gì tiếp, ngồi xổm xuống nhìn, "Xong rồi à?" Nguyễn Nhuyễn bị Tưởng Duy Nhĩ xem như vậy không được tự nhiên, cúi đầu nói, "Vâng."
"Làm gì có ai bôi thuốc như em chứ." Giọng Tưởng Duy Nhĩ đầy tức giận, "Không phải là còn xoa nữa sao? Không xoa làm sao tan máu bầm được?" Giọng nói bất giác cao lên, Nguyễn Nhuyễn đang cúi đầu đột nhiên ngẩng lên, gương mặt đỏ hồng, "Xoa lên rất đau, được chưa hả!" Cô không muốn xoa, chạm vào rất đau.
"Có đau cũng phải xoa." Giọng của Tưởng Duy Nhĩ càng nghiêm túc thêm, hùng hổ doạ người, lấy thuốc ra, rồi nói: "Lại đây ngồi cho tôi." Nguyễn Nhuyễn vừa thấy tư thế kia, cũng không có khờ, đoán được chuyện gì, cô lập tức muốn bỏ chạy.
Vào cửa, Tưởng Duy Nhĩ đã cởi giày cao gót mang dép lên vào, nhưng dù là dép lê nhưng cũng bất tiện, mà lại phòng cũng lớn, còn có một con thỏ bị thương, cơ bản cũng chạy không được. Đi hai ba bước đã bị Tưởng Duy Nhĩ bắt lại, "Em xem em tự quay lại ngồi, hay đợi tôi ôm lại đây ngồi?" Nguyễn Nhuyễn càng thêm mệt, đỏ mặt, "Tôi không cần bôi, hôm nay bôi rồi.".
"Hôm nay, tôi ở đây, em bôi rồi cũng bôi lại, không bôi cũng phải bôi." Tưởng Duy Nhĩ làm gì cho phép người khác không nghe lời, cúi người bế Nguyễn Nhuyễn lên, Nguyễn Nhuyễn theo bản năng vội vàng ôm lấy người ta, sợ bản thân bị té ngã, "Không thể hiểu được sao cô lại nhất quyết như thế." Nguyễn Nhuyễn khó chịu vô cùng, cô không thể hiểu được, rốt cuộc Tưởng Duy Nhĩ muốn sao đây, nếu không phải do người này, làm sao cô bị thương được? Nguyễn Nhuyễn khẳng định nói: "Là lương tâm cô trỗi dậy à, biết là đã bắt nạt tôi, nên đến tỏ ra xin lỗi à?"
"Nếu em nghĩ thế thấy vui thì cứ nghĩ đi." Tưởng Duy Nhĩ đặt người xuống sô pha, ngước mắt, bình tĩnh nói; "Không được chạy." Nguyễn Nhuyễn kệ ngươi này, gì mà cô nghĩ thế thấy vui thì cứ nghĩ? Bôi thuốc thì bôi thôi, nhưng cũng đưa ra điều kiện, "Bôi thuốc xong, mời cô rời khỏi đây."
"Em đuổi tôi?" Rượu thuốc trong lòng bàn tay Tưởng Duy Nhĩ chợt lạnh, nhìn thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Tưởng Duy Nhĩ, Nguyễn Nhuyễn sợ người này động thủ, lập tức rén: "Tôi nói là mời."
Tưởng Duy Nhĩ rũ mắt, "Kéo váy ngủ lên." Sau đó nhìn cô gái nhỏ, ngượng ngùng, luống cuống kéo lên xíu xiu, để lộ ra một chút, giống như không muốn. Rốt cuộc thì cũng còn là thiếu nữ, cặp chân trắng nõn này... Tưởng Duy Nhĩ bị mất tập trung, nhưng rất nhanh vết thương đỏ đen đã thu hút sự chú ý của cô, đêm đó hình như ngã hơi nặng.
Tưởng Duy Nhĩ bắt đầu xoa xoa, nhưng lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cô liếc nhìn cô bé, vẻ mặt phùng mang, rất là bất đắc dĩ, giống như không tình nguyện cho lắm, Tưởng Duy Nhĩ hơi dùng sức, thế là âm thanh ra tới, "Ưm~" Tưởng Duy Nhĩ ngẩng đầu nhìn, Nguyễn Nhuyễn nín thở và quay đầu đi, dường như người phát ra âm thanh vừa rồi không phải là cô. Tưởng Duy Nhĩ thầm cười, cô gái nhỏ này... thực sự rất đáng yêu.
Khi Vệ Tử An đến, mở cửa một cái đã bị Tưởng Duy Nhĩ làm cho giật mình, mở cửa ra nghe toàn mùi thuốc, "Tưởng tổng, đây là?" Tưởng Duy Nhĩ không quan tâm, "Bôi thuốc cho em ấy." Hả? Tới mức bôi thuốc cho luôn rồi à? Vệ Tử An đi vào, nói với âm lượng đủ để hai người nghe thấy: "Tưởng tổng, tôi bôi thuốc cho cô ấy nha."
"Không cần, sắp xong rồi." Tưởng Duy Nhĩ xoay người, dùng đầu ngón tay chỉ vào Nguyễn Nhuyễn sắp đứng dậy, "Đừng nhúc nhích." Nguyễn Nhuyễn mếu máo, không dám nhúc nhích, Vệ Tử An mang đồ ăn đến, cười mấy tiếng. Nguyễn Nhuyễn cũng không nói lời nào, Tưởng Duy Nhĩ xoa cho Nguyễn Nhuyễn xong nói: "Cô đi lấy nước cho em ấy, để em ấy rửa tay rồi ăn." Tưởng Duy Nhĩ cũng tự đi rửa tay.
Được Vệ Tử An phục vụ, Nguyễn Nhuyễn vô cùng mất tự nhiên, Vệ Tử An cũng không nói gì khác, "Không biết cô thích ăn gì, cho nên mua mỗi thứ một ít, Tưởng tổng còn chưa ăn, lát nữa cô mời cô ấy ăn chung đi, hai người ăn chung với nhau~" Vệ Tử An lén lút dặn dò.
Nguyễn Nhuyễn không nói gì, Tưởng Duy Nhĩ dường như không có cảm giác muốn ăn, cho nên đi quanh phòng, chắc là sợ Nguyễn Nhuyễn mất tự nhiên, cho nên không đi đến trước mặt, cho nên ở ban công xem cây cỏ. Vệ Tử An thấy Nguyễn Nhuyễn ăn từng miếng, cũng không được tự nhiên lắm, nghĩ lần sau không nên cho Tưởng tổng đến, kẻo hai người mất tự nhiên.
Vệ Tử An quan sát thấy Nguyễn Nhuyễn thỉnh thoảng liếc nhìn Tưởng Duy Nhĩ, xem ra cũng không phải là không quan tâm, chắc là do tâm lý thiếu nữ đi. Thật ra, cũng không phải là dấu hiệu tốt.
"Tối nay, cô ở lại đây, tôi đi đây." Tưởng Duy Nhĩ bỏ lại một câu, trực tiếp rời đi, Nguyễn Nhuyễn còn chưa kịp nói cái gì, đã đi rồi. Vì vậy, mấy ngày sau, Vệ Tử An mỗi ngày đều tới, may mắn Tưởng Duy Nhĩ không tới, Nguyễn Nhuyễn trong lòng yên tâm hơn một chút.
Vệ Tử An không nói nhiều, thỉnh thoảng hai người sẽ nói về Tưởng Duy Nhĩ, nhưng đều là liên quan đến công việc, Vệ Tử An chủ yếu khen Tưởng Duy Nhĩ, Nguyễn Nhuyễn bĩu môi không thèm để ý.
Kể từ lần liên lạc cuối cùng, Thẩm Giáng Niên không chủ động, Thẩm Thanh Hoà cũng không chủ động luôn, cái này nằm trong dự đoán của Thẩm Giáng Niên. Cho dù đã đoán được, nhưng trong lòng vẫn buồn rầu, Thẩm Giáng Niên ở nhà, đa phần đều là học, học đến mệt mới có thể buông lỏng bản thân, đi nhớ thương Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà sẽ nhớ cô sao? Có chứ? Nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ của cả hai, Thẩm Giáng Niên có cảm giác, Thẩm Thanh Hoà yêu cô, nhưng mà chỉ cần tách ra thì có suy nghĩ này lại lung lay sập đổ. Suy cho cùng, Thẩm Giáng Niên biết, cô không tin tưởng Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà cho đến bây giờ vẫn chưa trả lời câu hỏi trước đó, mối quan hệ với Thích Tử Quân là gì? Cô ấy càng không nói, Thẩm Giáng Niên càng bận tâm. Con người là thế, người nào đang che giấu gì đó, luôn làm cho người ta nghĩ bên trong đó có ẩn ý.
Nghĩ kỹ lại, Thẩm Giáng Niên sẽ oán hận, Thẩm Thanh Hoà sao có thể không liên lạc với cô chứ? Thẩm Thanh Hoà thông minh như vậy, không có khả năng không biết cô đang muốn gì, biết nhưng lại không cho, tại sao? Tại sao chứ? Thẩm Giáng Niên nghĩ đến đau đầu.
Thật khó chịu, Thẩm Giáng Niên liền muốn xem ảnh chụp của cô và Thẩm Thanh Hoà, tìm tới tìm lui không tìm thấy được điện thoại. Thẩm Giáng Niên đi ra phòng ngủ, "Mẹ, cho con mượn điện thoại đi."
"Làm gì?" Lục Mạn Vân ở phòng khách, đang xem thời sự.
"Con không tìm thấy điện thoại của con, gọi điện thoại kiếm." Thẩm Giáng Niên đi qua trêu ghẹo, "Chà chà, lại yêu nước."
Lục Mạn Vân đưa điện thoại cho cô, đầu cũng không ngẩng lên, "Tự gọi đi." Thẩm Giáng Niên cầm điện thoại, bấm số của cô, đồng thời đi vào phòng ngủ. Cuối cùng nghe thấy tiếng điện thoại trong chăn, thế là tìm được điện thoại, sau đó cầm điện thoại của mẹ bấm ngắt, đầu ngón tay theo quán tính mà lướt xuống, xem thử gần đây mẹ cô nói chuyện với ai.
Cái lỡ tay này, không phải cố tình, thế nhưng đột nhiên thấy tên của Thẩm Thanh Hoà, hơn nữa là mới vừa rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]