Hình như đã lâu không cùng ăn sáng với Trần Miễn.
Mặc dù Tô Lê đã quay phim cả buổi tối, nhưng cô vẫn mang vẻ mặt rạng rỡ làm rung động lòng người.
Cô cười với Trần Miễn, rồi vẫy tay gọi: “Anh Trần, ở đây.”
Nhưng cô vừa dứt lời, liền nhìn thấy Vương Nhã Tịnh khoác một chiếc balo chạy lại thân mật khoác lấy cánh tay Trần Miễn, cô liên tục xin lỗi: “Xin lỗi anh Trần, anh đợi lâu rồi đúng không?”
Tô Lê thấy vậy, hơi lặng người đi.
Chỉ thấy vẻ mặt Trần Miễn có chút ngại ngùng.
Vương Nhã Tịnh cũng nhìn thấy Tô Lê, vẻ mặt cô ta có chút u ám, nhưng cô ta vẫn nghiến răng mỉm cười ngẩng đầu, tựa người vào Trần Miễn xem anh định làm gì.
Trần Miễn không để ý đến cô ta, mà đi thẳng về phía Tô Lê, nhìn cô trầm giọng nói: “Trùng hợp vậy sao?”
Tô Lê nhún nhún vai, ánh mắt quét qua người Vương Nhã Tịnh một lượt, cô cười nói: “Đúng vậy, tối qua em ở đó quay phim, vừa quay xong, cảm thấy hơi đói bụng cho nên liền tới đây ăn sáng.”
Trần Miễn ngồi xuống, vẫn là chỗ ngồi cũ, nhưng lại thêm một Vương Nhã Tịnh.
Một người tiểu đệ của Trần Miễn bưng lên hai khay màn thầu lên nói: “Anh Trần Miễn, chị Tô Lê, lâu rồi không thấy hai người cùng nhau ăn sáng.”
Tô Lê cười nói: “Anh Trần của cậu có bạn gái rồi sao còn quan tâm tới tôi được nữa.”
Trần Miễn đưa chiếc bình đựng giấm cho tiểu đệ đó rồi nói: “Đi mang ít giấm lại đây.”
Lúc Tô Lê ăn màn thầu luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tong-tai-kieu-ngao/743064/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.