Trần Miễn nhìn cô nói: “ Việc này không liên quan gì đến cậu.” nói rồi cậu thu lại ánh nhìn, giống như đang trốn tránh ánh mắt của Tô Lê.
Tô Lê nhìn cậu, không kiềm được, ánh mắt trùng xuống khẽ cười nói: “ Trần Miễn, việc đến nước này, mình cũng không làm được gì, càng không thay đổi được gì, mình chỉ hi vọng cậu chỉ đơn thuần là nhận thân thích, cậu rốt cuộc là con cháu nhà họ Giang, cậu có nghĩa vụ quay về, thậm chí đây là trách nhiệm của cậu, cậu có trách nhiệm hiếu kính với tổ phụ, nhưng nếu cậu có mục đích khác, mình hy vọng cậu nên suy nghĩ kỹ trước khi làm, mình không hy vọng cậu trở thành vật hy sinh, bị vòng xoay danh lợi làm cho mờ mắt. Cậu thuộc về đường đua ngoài kia, chứ không phải thuộc về thương trường đầy rẫy cạm bẫy như thế này. Mình hy vọng cậu không bao giờ quên những lời cậu đã nói với mình, mình hy vọng, cậu sống thật tốt.”
Trần Miễn trầm ngâm nhìn cô, định nói gì đó nhưng dường như bị nghẹn nơi cổ họng, đột nhiên không biết nói gì.
Tô Lê đứng dậy, đi thẳng vào biệt thự.
Trở vào phòng, Giang Thần Hy đang dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, trên tay mân mê ly hồng trà, đại khái trong trà có bỏ một ít chanh được cắt lát, vì vậy có thể ngửi được mùi thơm dễ chịu của chanh.
Tô Lê cũng đang cảm lạnh vì vậy ngửi thấy mùi này, mũi của cô thật sự rất dễ chịu, thông thoáng.
“ Anh đang uống gì thế? Mùi thơm thật dễ chịu.” Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-tong-tai-kieu-ngao/743050/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.