"Này……" Lãnh Tiểu Dã theo bản năng muốn mở miệng, nhưng bị Hoàng Phủ Diệu Dương tận dụng sơ hở đó, đầu lưỡi cố tình xâm nhập vào giữa môi và răng cô, cuốn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào của cô, tận tình mút lấy. Cô muốn trốn, muốn lẩn tránh, đá anh, đánh anh... Anh chỉ ôm chặt eo cô, một tay giữ sau đầu, môi và lưỡi luôn quấn lấy cô, không cho cô cơ hội trốn thoát. Cô tức giận nghiến răng một cái, sau đó cắn mạnh vào lưỡi anh. Mùi máu lan ra trong khoang miệng, nhưng anh không có ý dừng lại, chỉ ôm cô chặt hơn, vừa xoay người liền đè cô vào vách tường. Hoàng Phủ Diệu Dương ban đầu giữ eo và lòng bàn tay của cô, rồi vội vàng dời đi, kéo bộ quần áo thể thao của cô xuống. Ý định ban đầu của Hoàng Phủ Diệu Dương là xem cô có bắn anh hay không. Tuy nhiên, khi anh thực sự hôn cô và ôm cô vào lòng, anh đã vô tình đắm chìm vào cảm giác đó. Cô cho anh uống nửa viên thuốc, vừa rồi khi nhảy xuống hồ bơi cũng chưa kịp làm giảm được tác dụng của thuốc là bao, bây giờ, khi vừa chạm vào cô, cơn sốt hỗn loạn trong cơ thể anh lại trào ra, nháy mắt liền đem anh làm tù binh. Sự phản kháng của cô đem đến một loại kích thích kỳ lạ, khiến anh vô thức trở nên hoang dã. Qua lớp quần áo mỏng manh, cô cảm nhận rõ ràng cơ thể anh đang ép chặt vào cô.
Người đàn ông này, bị điên rồi sao? ! Trái tim Lãnh Tiểu Dã run lên, nhất thời quên mất vùng vẫy. Khi cô định thần lại thì bộ đồ thể thao của cô đã bị cởi ra, anh đang kéo váy của cô xuống. “Xoẹt” một tiếng, chiếc váy ren sứt chỉ và rách ra, rơi xuống dưới chân cô. Nụ hôn của anh cũng rời khỏi môi cô, vết hôn còn dính máu in dấu trên xương quai xanh của cô. “Hoàng Phủ Diệu Dương!” Lãnh Tiểu Dã giơ súng ngắm vào trán anh, “Nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ bắn! Răng anh cắn vào cổ cô, dùng tay nâng eo cô lên, và ... tiến sát vào. Thân mình run lên, khẩu súng trong tay Lãnh Tiểu Dã gần như suýt chút nữa bóp cò. “Đồ khốn kiếp!” Lãnh Tiểu Dã tức giận hét lên, “Anh có biết không, tôi ghét nhất là bị người khác cưỡng bức! Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, ánh mắt anh nhìn vào đôi mắt pha lê của cô, trong mắt cô có chút ẩm ướt. Anh... cơ thể anh cứng đờ, lý trí đã mất trong tích tắc quay trở lại.
"Em khóc sao?" Lãnh Tiểu Dã giơ tay nắm chặt thân thân súng, khẩu súng trong tay không tự chủ đập vào trán anh, một vết thương lập tức xuất hiện, máu từ dưới da liền chảy ra. Trán của Hoàng Phủ Diệu Dương bắt đầu chảy máu, nhưng Lãnh Tiểu Dã chỉ phớt lờ đi rồi nhìn anh một cách kiên định. Với đòn này, cô cũng đem lý trí của anh trở về. "Tiểu Dã ... Tôi không thể kiểm soát được bản thân mình ..." Khẩu súng dính máu nâng lên và chĩa vào ngực anh, Lãnh Tiểu Dã run rẩy ngón tay mở miệng. "Buông tôi ra!" Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn cô gái trước mặt, cắn chặt môi, ngữ khí bá đạo, "Không buông!" Anh không tin, cô thực sự sẽ bắn anh. Nếu cô thật sự muốn bắn, vừa rồi có vô số cơ hội, nhưng cô chưa từng làm điều đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]