“Ý cậu là gì?” Tạ Lỗi cố giả bộ bình tĩnh, hỏi. “Tiểu thuyết chính mình viết mà học trưởng quên rồi sao? Trong [Thiếu niên ngây thơ hóa cún nhỏ trung thành], nhân vật chính Tiểu Ưu phải làm gì mới được tha thứ?” Tạ Lỗi sao có thể quên được, đó là chi tiết rất quan trọng để nhân vật chính Tiểu Ưu hoàn toàn khuất phục dưới chân chủ nhân, vì Tiểu Ưu bị một cô gái thổ lộ và cưỡng hôn, chủ nhân vô cùng tức giận, nên Tiểu Ưu cạo sạch lông ở chỗ kín, sau đó tự thủ dâm quay video rồi dâng lên chủ nhân, giao cho chủ nhân cất giữ đoạn video nguy hiểm ấy để chứng tỏ lòng trung thành của mình. “Chuyện đó sao làm được!” Tạ Lỗi nắm lấy điện thoại bằng cả hai tay, nhắn tin cầu xin tha thứ. “Xem ra đêm nay học trưởng không muốn đến nhà tắm rồi.” Đối phương đáp lời bằng một tin nhắn lạnh như băng. Bàn tay cầm điện thoại của Tạ Lỗi cứng đờ, “Cậu như vậy hơi quá đáng.” “Học trưởng sợ tôi giữ video rồi sẽ uy hiếp anh sao?” “Thực ra tôi chỉ cần tiết lộ chuyện anh là gay, hơn nữa còn viết những thứ đó, anh đã gặp nguy hiểm rồi.” “Nếu tôi thật sự muốn hại anh, sao còn phải chờ tới lúc này?” “Đương nhiên, nếu vật anh tới phát khóc cũng tính là hại anh, thì tôi quả thực không còn cách nào phủ nhận.” “Hơn nữa, học trưởng viết những chi tiết đó, chẳng phải cũng vì muốn được như vậy sao?” Tạ Lỗi rất muốn phủ định, nhưng đối phương đã đọc hết tất cả những tác phẩm của hắn, tức là đã hiểu rõ tất cả những ý nghĩ suy đồi trong lòng hắn, hắn không thể phản bác, khi viết văn, chẳng phải hắn thực sự cũng hòa mình vào nhân vật sao? “Không được, trong trường không có nơi nào riêng tư.” Tạ Lỗi cố gắng lấy cớ. “Phòng vinh quang.” Đối phương chỉ nhắn lại ba chữ vô cùng đơn giản, lại khiến Tạ Lỗi như bị sét đánh, người nọ quá am hiểu cuộc sống của hắn, hiểu rõ như lòng bàn tay, Tạ Lỗi căn bản chẳng phải suy nghĩ, chỉ cần làm theo lời người nọ là được rồi. Hắn không nhịn nổi phải nhắn lại, “Sao cậu nghĩ ra chỗ đó?” “Nếu anh dùng tất cả thời gian để suy tính xem làm cách nào chinh phục một người, thì anh cũng sẽ như tôi, luôn cân nhắc trước mọi tình huống.” Đối phương đáp lời rất bình tĩnh, nhưng ý tứ lộ ra lại khiến Tạ Lỗi bất giác rùng mình. Bên cạnh văn phòng tuyển sinh trên tầng gác, ở trong góc có một căn phòng nhỏ chuyên dùng để trưng bày thành tích của sinh viên khoa Quốc phòng, bằng khen, giấy chứng nhận, huy chương, rực rỡ muôn màu, mà chìa khóa phòng vinh quang chỉ có rất ít người được nắm giữ, Tạ Lỗi là một trong số đó. Trừ khi có sinh viên mới và lãnh đạo đến thăm, căn phòng kia không bao giờ mở cửa, nơi đó chính là một trong số rất ít ngõ ngách riêng tư của học viện này. “Thật sự không quay được video đâu, cạo lông cũng quá nguy hiểm, cậu cũng biết ở ký túc xá bất tiện thế nào mà.” Tạ Lỗi tuy đã mê muội trong mối quan hệ bí hiểm này, nhưng là một sinh viên Quốc phòng có địa vị chính trị cao, bản năng tự vệ vẫn khiến hắn cự tuyệt yêu cầu quá mức mạo hiểm ấy. “Vậy thì phải bồi thường nhiều hơn đó.” “Học trưởng mặc lễ phục của Đội Hộ vệ Quốc kỳ đến phòng vinh quang, trên cửa sổ đặt một chiếc bịt mắt, nếu lúc tôi vào không thấy anh đeo nó, quan hệ của chúng ta lập tức chấm dứt.” Tạ Lỗi nhẹ nhõm thở phào, lại đột nhiên giật mình, vội vàng nhắn tin đáp, “Có phải ngay từ đầu cậu đã định như thế đúng không?” “Nếu không thì còn cách nào khác để học trưởng nhát gan tín nhiệm tôi hoàn toàn đây?” “Thế nên phải nói trước, tôi còn mang theo dao cạo nữa nha~” “Cả dây thừng nữa.” “Hiểu ý của tôi không?” “Không cạo chỗ đó được đâu.” Tạ Lỗi hoảng sợ đáp, hắn không dám tưởng tượng nếu bất cẩn bị bạn cùng phòng phát hiện chỗ riêng tư trụi lủi, uy tín gây dựng bao lâu sẽ tuột dốc thế nào. “Nếu vậy thì dây thừng vẫn mang được, đúng không?” Đến giờ Tạ Lỗi mới ý thức được mình vừa rơi vào bẫy của đối phương, đưa ra điều kiện không thể thỏa hiệp, mục đích thực sự chính là thứ này. “Cậu cố tình.” Tạ Lỗi nghiến răng nghiến lợi đáp. “Nhưng trong lòng học trưởng cũng thích dây thừng đúng không? Nếu không thì sao chỉ từ chối mỗi dao cạo, phải chứ?” Tạ Lỗi không biết nên trả lời thế nào. “Nửa giờ sau tôi sẽ đến phòng vinh quang, hi vọng khi ấy sẽ nhìn thấy chìa khóa cắm trên cửa.” Cánh cửa phòng vinh quang là cửa chống trộm hai chiều, cắm chìa khóa trên cửa thì không khóa được, chỉ khi rút chìa ra thì mới khóa được cửa từ bên trong. Vì vậy nếu nhìn từ bên ngoài, ở trong có người hay không cũng không ai biết. “Chuyện video và cạo lông chỉ bị hoãn lại mà thôi, tôi sẽ chờ tới ngày học trưởng tin tưởng tôi hoàn toàn.” “Những nơi kín đáo không chỉ có phòng vinh quang, trong trường có rất nhiều chỗ để anh cởi sạch đồ đấy.” “Có háo hức không? Lần đầu tiên của chúng ta đó.” Tạ Lỗi nắm điện thoại, muốn lấy im lặng làm câu trả lời, nhưng đối phương lại ép hỏi. “Trả lời tôi, có háo hức không?” Tạ Lỗi ngập ngừng, cuối cùng vẫn nhắn lại, “Có.” “Chỉ còn, 25 phút.” Tạ Lỗi nhìn đồng hồ, giật mình, hắn mở rương đựng lễ phục, vội vàng đi tới phòng vinh quang. Mở cửa phòng vinh quang, quả nhiên hắn thấy trên cửa sổ đặt một chiếc bịt mắt màu đen. Bỗng nhiên hắn nhận ra, người có thể giữ chìa khóa căn phòng này không nhiều, phạm vi tìm kiếm liền rút gọn. Trong trò chơi tràn đầy sắc dục này, Tạ Lỗi vẫn luôn nằm ở thế hạ phong, nhưng hắn có cảm giác, nếu tự mình tìm được học đệ thần bí nọ, thì trận đấu này không đến mức thất bại hoàn toàn. Nhanh chóng thay lễ phục, đeo lên ngực chiếc huy chương sáng bóng, Tạ Lỗi đội mũ quân hàm, mặc quân trang, đi quân hài cực kỳ oai phong. Nhìn quanh bốn phía, trên tường treo đủ các loại bằng khen, huân chương, trong tủ kính bày một loạt cúp khen thưởng, vàng, bạc, đồng, pha lê, hình pho tượng, hình chiếc ly, hắn còn nhận ra một cái thuộc về mình, bên cạnh nó đặt một cuốn sách do phòng tư liệu biên soạn, hình bìa là cảnh hắn giơ cao gươm chỉ huy, Đội Hộ vệ Quốc kỳ nghiêm trang đứng phía sau. Trong căn phòng tràn đầy vinh dự, Tạ Lỗi sẽ được trải nghiệm lần đầu tiên khó quên trong đời. Đứng giữa căn phòng trải thảm đỏ lấp lánh hào quang, hắn chỉ thấy hoa mắt, toàn thân run rẩy, phấn chấn bừng bừng, thứ trong quần đã cương lên cứng rắn, ngay cả hai núm thịt nhỏ trước ngực cũng nhô cao, cọ cọ vào lớp áo sơ-mi ôm sát quanh người. Trong căn phòng tràn đầy vinh quang rạng rỡ, Tạ Lỗi lại phấn khởi vì sắp bị đùa bỡn. Hắn đeo miếng bịt mắt, đội mũ quân hàm, lẳng lặng đứng trước chiếc huân chương mà hắn dẫn dắt trung đội gian khổ giành được. Ngón tay hắn lưu luyến trên miếng bịt mắt, cân nhắc liệu có nên vén nó lên một chút, để ngắm nghía vinh quang của chính mình? Nhưng cuối cùng hắn lại không làm vậy, hắn không muốn học đệ bí ẩn nghĩ hắn gian lận, về phương diện khác, hắn không thể không phủ nhận, trong lòng hắn cũng rất sợ hãi nếu phải thật sự chấm dứt mối quan hệ này. Hắn lặng im đứng đợi, mỗi giây trôi qua vừa dài đến vô tận, lại vừa ngắn ngủi tới bất ngờ bởi nỗi chờ mong và ảo tưởng trong lòng hắn. Khi âm thanh truyền đến, cánh cửa đóng lại, cạch một tiếng, hắn và người nọ đã cùng bị khóa tại phòng vinh quang
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]