1.
- Anh yêu em! – Thiên Lam dịu dàng nhìn cô, thanh âm trầm thấp mang theo chúp thấp thỏm lo âu.
Đing ling ling...
Đúng lúc này, điện thoại của cô reo lên inh ỏi. Nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên màn hình, sắc mặt cô lập tức trở nên rạng rỡ.
- Tống Thiên Kỳ, anh lại dám bỏ mặc em!
Thiên Lam vừa nghe thấy cô gọi tên Thiên Kỳ thì sắc mặt lập tức sa sầm. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ hân hoan của cô, ngọn lửa mang tên ghen tị trong lòng anh lại càng bùng cháy dữ dội.
Tại sao?
Tại sao phải gọi điện cho cô vào lúc này?
Tại sao phải cắt ngang lời tỏ tình khó khăn lắm mới có dũng khí nói ra của anh?
Tại sao chỉ là một cuộc điện thoại cũng có thể khiến cô vui mừng như vậy?
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Nhã Nhi trở nên vô cùng tốt, bởi vì cô lại có cơ hội bóc lột Thiên Kỳ một khoản rồi ha ha ha...
Mừng thầm chán rồi, cô mới nhớ tới Thiên Lam còn đang ngồi ở đối diện, không khỏi ngượng ngùng cười cười.
- Anh vừa mới nói cái gì ấy nhỉ?
- Không có gì. – Thiên Lam cũng mỉm cười, cố gắng khiến cho giọng nói của mình trở nên bình thường nhất có thể. – Chúng ta về thôi, em nên tranh thủ nghỉ trưa một lúc, nếu không buổi chiều sẽ bị mệt.
Mặc dù nghi hoặc nhưng Nhã Nhi cũng không cố gắng truy hỏi, bây giờ tâm trí cô chỉ quan tâm đến việc tối về sẽ đòi bồi thường gì từ Thiên Kỳ, ừm, tốt nhất là cho anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-chu-meo-nho/78868/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.