Lập Khang Dụ nhìn thấy cô nhíu mày, bộ dạng đâm chiêu. Anh không rõ cô đã hỏi mẹ những gì, cũng không biết rốt cuộc Mỹ Tuyết Lệ đã trả lời cô ra sao. Cả nhà ba người mở cửa ngồi lên xe. Vân Thường Hi cứ liên tục nhìn chằm chằm vào Lập Khang Dụ qua gương chiếu hậu. Hôm nay anh mặc đồ tối màu, sắc mặt mang chút u ám làm tim cô vô thức thắt lại. Cô không biết tại sao mình lại có cảm giác kì lạ đó, chỉ là bỗng dưng nghĩ đến việc mấy ngày nay người đàn ông kia không có tâm trạng trau chuốt ngoại hình, ăn uống có lẽ cũng qua loa khiến cô không khỏi đau lòng. Cô muốn nhớ kĩ khuôn mặt của người đàn ông mà mình “từng thích”, trong đầu cố gắng lục tìm kí ức. Kết quả xe vừa mới chỉ đi được mấy phút, Vân Thường Hi đã thấy nhức đầu. Mỹ Tuyết Lệ lo lắng hỏi:
- Con sao vậy? Có phải bị say xe không?
Vân Chính Kiệt ngồi ở ghế lái phụ, quay người lại đáp:
- Trước đây em nó đâu có bị say xe đâu mẹ? Đừng nói bị chấn động não là cả người như “lập trình” lại từ đầu chứ?
Lập Khang Dụ nghe thấy mấy từ này, bàn tay lập tức siết chặt lấy vô lăng. Nói vậy, những kí ức, thói quen, tình cảm trước đây mà cô dành cho anh có phải sẽ có khả năng bị lãng quên luôn hay không? Đột nhiên, trong lòng anh dâng lên một cảm giác sợ hãi tột độ. Nếu cô thực sự quên hết tất cả, quên luôn cả người tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-anh-chu-mat-lanh/2693541/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.