Lập Khang Dụ xoay người lại, ánh mắt lập tức trở nên hiền hòa hơn hẳn. Anh dịu dàng trấn an cô:
- Không sao đâu, họ đều là bạn của em. Đừng sợ, có tôi ở đây.
Hạ Phi Phi thấy bầu không khí hơi gượng gạo, bèn lên tiếng giảng hòa:
- Thôi được rồi, chúng ta đến để thăm Thường Hi mà, đừng căng thẳng nữa.
Vừa nói cô vừa thúc khuỷu tay vào người Quang Châu Tự, ý nhắc cậu ta đừng gây chuyện nữa.
- Thường Hi, tớ là Phi Phi, cậu không nhớ tớ sao?
Vân Thường Hi ló đầu ra, chớp mắt nhìn Hạ Phi Phi. Cô thực sự không nhớ những người này là ai, thế nhưng trong đầu cô thoáng qua rất nhiều hình ảnh, cứ như vậy chồng chéo lên nhau. Vân Thường Hi nhíu mày, cô nghe thấy một tiếng “tít” kéo dài đến inh tai. Cô rất muốn nhớ ra, rất muốn biết mối quan hệ giữa mình và những người này rốt cuộc là gì.
- Thường Hi, cậu sao vậy? Đau đầu lắm hả? Cậu đừng làm tớ sợ chứ.
Lập Khang Dụ thấy cô ôm đầu, sau đó liên tục đập vào tai, vẻ mặt cực kì thống khổ. Anh ngay lập tức nắm lấy vai cô trấn an, gằn giọng nói:
- Cút hết ra ngoài!
Hạ Phi Phi không biết phải làm gì, chỉ đành nghe theo lời anh kéo hết đám bạn ra ngoài.
Lập Khang Dụ ôm lấy Vân Thường Hi, nhẹ giọng trấn tĩnh cô:
- Không sao, không sao, có tôi ở đây, tôi bảo vệ em. Tôi gọi bác sĩ đến xem cho em nhé!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-anh-chu-mat-lanh/2693538/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.