Nơi cắm trại cách biệt thự nhà họ Vân khá xa, đi xe cũng phải mất gần nửa ngày. Vân Thường Hi không thấy mệt chút nào, cả đoạn đường cứ tán gẫu cùng anh mãi. Lập Khang Dụ lại lo lắng, sợ chút nữa tới nơi cô lại lả người, cho nên liên tục bảo cô ngủ.
Vân Thường Hi làm bộ giận dỗi, chu môi nói:
- Có phải anh thấy em nói nhiều quá nên mới bảo em ngủ không? Hứ, em không thèm nói chuyện với anh nữa.
Nói rồi, cô khoanh hai tay trước ngực, quay ngoắt mặt sang hướng khác. Lập Khang Dụ kéo tay áo cô lại bị cô hất ra. Anh không từ bỏ, tiếp tục tìm kiếm sự chú ý từ cô.
- Bé con, anh không có ý đó thật mà. Chỗ chúng ta cắm trại lần này có cảnh rất đẹp, buổi tối còn có thể ngắm sao. Anh sợ em mệt, đến tối lại ngủ sớm, bỏ lỡ cơ hội.
Thấy cô không đáp lại, Lập Khang Dụ cho dừng hẳn xe bên đường, chuyên tâm dỗ dành cô.
- Sao anh lại có thể không muốn nghe bạn nhỏ nhà anh nói chuyện chứ? Anh xin lỗi mà, đừng giận anh được không?
Vân Thường Hi cũng không có ý định giận anh thật, nhưng mà nhìn thái độ thành khẩn này của anh, cô cảm thấy có chút thú vị, muốn giả bộ thêm lát nữa. Lập Khang Dụ chọt tay lên má cô, vẻ mặt đầy tội nghiệp mà lên tiếng:
- Em nói chuyện với anh đi, đừng im lặng mãi thế. Anh biết lỗi rồi, sẽ không ép em ngủ nữa.
Não bộ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-anh-chu-mat-lanh/2693415/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.