Lập Khang Dụ thở hắt ra một hơi, cầm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô. Vân Thường Hi khẽ nhíu mày vì đau, cô cảm giác anh sắp bóp nát tay mình đến nơi.
- Khang Dụ…
Cô nhỏ giọng kêu một tiếng, nghe vừa yểu điệu vừa đáng thương. Anh xoay mặt đi chỗ khác, từ mặt đến cổ đều đã đỏ ửng, lồng ngực phập phồng lên xuống rất nhanh.
- Thường Hi, anh không sao. Em làm vậy… anh mới khó chịu.
Vân Thường Hi cũng chẳng hiểu mình bị cái gì, bàn tay vẫn cứ để ở phần nhô lên kia của anh không rời đi. Cô không phải là không ngại, chỉ là cô tò mò nhiều hơn, cô muốn nhìn xem cái đó của anh trông như thế nào, có giống như trong sách giáo khoa mô tả hay không. Với cả Vân Thường Hi không còn nhỏ nữa, những chuyện thế này cũng là bình thường mà thôi.
- Khang Dụ, anh dạy em đi, em, em… muốn giúp anh thoải mái.
Vân Thường Hi cong ngón tay lại, cào cào đũng quần của anh. Lập Khang Dụ giật nảy người, tròn mắt nhìn sang cô.
- Bé con, em đừng làm loạn. Anh…
- Em không có làm loạn mà.
Hơi thở thơm tho của cô lướt qua mũi, làm cho sợi dây lí trí cuối cùng của Lập Khang Dụ đứt phựt. Anh không từ chối nữa, im lặng nhích sát người lại gần rồi tựa đầu vào vai cô, mặt vùi sâu trong hõm cổ, gằn giọng nói:
- Là em tự nguyện đấy nhé! Anh không ép em.
Lập Khang Dụ dựa hẳn vào người cô, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-phuc-anh-chu-mat-lanh/2693403/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.