Chương trước
Chương sau
Thẩm Quý phi vì chịukhích thích nên trong lòng có chút không yên. Nàng cảm thấy lời của VũVăn Mặc chứa đầy hàm ý, có lẽ hắn sẽ không dễ dàng mà buông tha như vậy. Nàng phải hồi cung, sau đó suy nghĩ cho thật cẩn thận - tìm ra một kếsách ứng phó vẹn toàn, việc bình thê xem ra cũng không thể nói lại đi.Thẩm Quý phi ở ngoài mặt thì cười nhưng bên trong không cười, nàng nóiứng phó vài câu rồi lập tức rồi khỏi phủ Nam Dương Vương.

Sau khi Thẩm Quý phi rời đi, Thẩm trắc phi bởi vì câu nói của Vũ Văn Mặc màthất thần, nàng cũng nói hai, ba câu nhưng không có ăn nhập. Mộ Dung Thư tự nhận bản thân mình có chút nhãn lực, nhìn thần sắc của Thẩm trắc phi không có việc gì, liền ai oán nhìn Vũ Văn Mặc. Nàng ở lại thì đúng làmchướng mắt người ta, chắc là Thẩm trắc phi có nhiều điều muốn hỏi Vũ Văn Mặc?

Dù sao thì nàng chẳng qua là có thân phận cùng địa vị củaChính phi, nhưng ít nhất không phải là thiếp! Mà ở trong vương phủ, VũVăn Mặc rất tín nhiệm nàng, cho nên nàng mới nể mặt hắn, tùy ý để choThẩm trắc phi đứng sau màn của sự việc này. Nhưng hôm nay, Vũ Văn Mặc cự tuyệt, khiến cho nàng khó tránh khỏi nghi ngờ.

Sau khi tìm cớ để rời đi, Mộ Dung Thư liền hành lễ với Vũ Văn Mặc rồi cáo lui.

Trong thư phòng, Thẩm trắc phi thở dài nhẹ nhõm, nhìn Vũ Văn Mặc muốn nói lại thôi.

“Bản Vương không thể tuân thủ lễ tắc đã đặt ra. Ngôi vị Chính phi chỉ cómột, Trắc phi ngươi cũng như là bình thê đi, chớ như thế nếu không lạixảy ra tranh cãi.” Vũ Văn Mặc thản nhiên nói.

Thẩm trắc phi cắnmôi, nàng đương nhiên là hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng mà nàng muốnđược như Mộ Dung Thư, có thể ngang hàng cùng ăn, cùng ngồi với nàng ta.Hốc mắt nàng đỏ hoe, nàng đứng dậy đi đến trước mặt Vũ Văn Mặc, tuykhông cam lòng, nhưng trên mặt lại tỏ ra như đã hiểu: “Là Nhu nhi sai.Từ nay về sau sẽ không nhắc lại chuyện này, cũng sẽ không làm cho giakhó xử nữa.”

Có lẽ là nàng yêu cầu quá nhiều, mà quên mất điểmmấu chốt. Dù sao thì có rất nhiều Vương gia cũng như thế tử nhưng chỉ có duy nhất ở Bình thành - Bình Vương gia là có hai vị Chính phi, làm chongười ta ngày ngày nghị luận, nhưng cũng có ít người khen ngợi, cho nênnàng mới muốn ngang hàng với Mộ Dung Thư để cùng ngồi, cùng ăn. Ai ngờlại khiên chiến đúng điểm mềm của hắn, khiến cho hắn nghi ngờ nàng có dã tâm. Đó không phải là điều nàng muốn, điều nàng muốn rất đơn giản, nàng muốn ngang hàng với Mộ Dung Thư ở trong lòng hắn.

Vũ Văn Mặc gật đầu, đưa đôi tay thon dài ra, nâng ly trà mà Thẩm trắc phi đã pha, cẩn thận uống hai ngụm.

“Đêm nay, gia ở lại Trúc Viên dùng cơm?” Thẩm trắc phi dè dặt hỏi, trên mặt hiện lên thần sắc khẩn cầu.

“Bản Vương còn có việc quan trọng chưa xử lý xong. Lát nữa sẽ quay trở lạithư phòng, đợi đến khi đó rồi quyết định.” Vũ Văn Mặc trầm giọng trảlời.

Thẩm trắc phi không biết nói gì, chỉ có thể gật đầu đáp ứng: “Vâng ạ.”

Vũ Văn Mặc sau khi dùng xong trà thì liền rời khỏi Trúc Viên. Lúc hắn rờiđi, Thẩm trắc phi lập tức quay đầu, nàng không nhịn được nữa liền ngânngấn lệ.

Khi Mộ Dung Thư sắp về đến Mai Viên thì đã thấy Thanh Bình đứng chờ trước cửa Mai viên.

Nhìn thấy Thanh Bình đi qua đi lại, nàng liền bước nhanh đến. Thanh Bìnhtrông thấy Mộ Dung Thư đang đi tới, liền nói: “Vương phi, Nhị tiểu thư ở phủ Tướng quân đến đây.”

Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhướng mày, cóchút kinh ngạc. Theo lý, sau khi Mộ Dung Thu nhận được thư trả lời cùngvới mấy mảnh ngọc vỡ thì là tạm thời sẽ không có hành động gì. Không ngờ là Mộ Dung Lâm vẫn như vậy mà đến. Chắc là Mộ Dung Lâm đã tốn không ítcông khuyên nhủ Mộ Dung Thu đi.

“Vào trong xem thử.” Mộ Dung Thư gật đầu.

Khuôn mặt của Thanh Bình cùng Hồng Lăng có chút vặn vẹo và bất bình, Nhị tiểu thư đến đây thì liền biết là nàng ta muốn cái gì. Lần trước, lúc hồiphủ Tướng quân, có nghe nha hoàn phủ Tướng quân nói Nhị tiểu thư có tâmtư muốn tiến vào phủ Nam Dương Vương, lúc ấy trong lòng hai người đã cảm thấy bất bình cùng khó chịu. Nhị tiểu thư gả cho ai mà không được, saocứ nhất quyết phải gả cho Vương gia, tranh giành với Vương phi.

Khuôn mặt Mộ Dung Thư không có biểu hiện dư thừa, nhưng Thanh Bình cùng HồngLăng có chút lo lắng cho Mộ Dung Thư sẽ phải chịu bất công. Nếu như bịngười khác biết được mục đích của Nhị tiểu thư đến vương phủ, chắc chắnsẽ khiến cho mấy vị phu nhân cùng mất tên hạ nhân đồn đãi lung tung,Vương phi sẽ bị bọn họ cười nhạo. Không biết Mộ Dung Tướng quân suy nghĩ thế nào mà có thể làm ra việc như thế.

Lúc này, Mộ Dung Lâm đang chờ tại Sương phòng, nàng đợi Mộ Dung Thư đã được hai canh giờ, tâmtình của nàng không yên, tuy ở nhà đã có lời dặn dò của Mộ Dung Thu, nói là khi đến vương phủ thì nhất địch phải vì lợi ích của Vương phi mà suy nghĩ, tuyệt đối không được đối nghịch cùng Vương phi. Chỉ cần nàng cóthể tiến vào vương phủ, nàng nhất định sẽ chiếm được sự sủng ái của VũVăn Mặc. Nhưng bây giờ Mộ Dung Thư có cho nàng ở lại hay không, nàngcũng không có biết. Dù sao, lần trước khi Mộ Dung Thư về phủ, tính tìnhcủa nàng ta đã thay đổi không ít, thật làm cho người ta không thể nắmbắt được.

Nàng cũng không muốn giống như Mộ Dung Tuyết, tuy gảcho Lưu Phong làm chính thê, nhưng cả đời thì dốc hết tâm tư để lo nghĩcho cuộc sống. Chờ sau khi Lưu lão gia qua đời, Mộ Dung Tuyết không biết sẽ phải chịu những thê thảm như thế nào đâu. Nàng thà vào vương phủ làm thiếp của Vương gia chứ không muốn gả cho một tên nhà nghèo. Đời này,nàng phải sống thật tốt cùng hạnh phúc.

Ôm tâm tư này, nàng đãphải suy nghĩ rất nhiều, tìm đủ mọi cách, còn lợi dụng Tứ tiểu thư, Ngũtiểu thư để làm cho Mộ Dung Thu một lần nữa có hi vọng đối với nàng.Trùng hợp, nàng biết được Vũ Văn Mặc có thể sẽ nâng Thẩm trắc phi lênlàm bình thê. Nếu như thế thì địa vị của Mộ Dung Thư sẽ bị uy hiếp, nênnàng liền bắt lấy cơ hội này mà thuyết phục Mộ Dung Thư giữ nàng ở lại.

Mộ Dung Lâm cắn môi, dù thế nào thì nàng cũng phải giữ lấy cơ hội lần này, phải nghĩ mọi cách để có thể ở lại vương phủ. Chỉ cần có thể ở lạivương phủ thì việc tiếp cận Vương gia sẽ không có gì là khó khăn. Đợiđến khi nàng không còn chút kiên nhẫn thì liền nghe bên ngoài có tiếngnói: “Bẩm Vương Phi, Nhị tiểu thư còn đang chờ ở trong phòng.”

“Ừ, người đi chuẩn bị trà và điểm tâm đi.” Mộ Dung Thư phân phó.

Chiêu đãi tốt đến vậy? Mộ Dung Lâm liền cảm thấy nghi hoặc. Không có lý nàolại như vậy? Theo lý thì Mộ Dung Thư phải biết là nàng đến với mục đíchgì chứ? Đang lúc nàng nghi hoặc thì cửa bị đẩy ra.

Mộ Dung Thư đi tới, sắc mặt của nàng hồng nhuận, nụ cười cũng thật tỏa sáng, thật chói mắt người nhìn. Mộ Dung Lâm khóe miệng co rúc, từ khi nào thì Mộ DungThư lại có thể chói lọi như vậy? Bất quá, Mộ Dung Lâm chỉ thoáng thấtthần, liền phục hồi tinh thần thỉnh an Mộ Dung Thư: “Lâm nhi thỉnh anVương phi.”

“Đứng lên đi, đều là người trong nhà, đang ở nơi củabản Vương phi, Nhị muội cũng không cần phải đa lễ như vậy.” Mộ Dung Thưtiến lên đỡ nàng dậy, cười nhạt nói.

Mộ Dung Thư như vậy làm choMộ Dung Lâm không có một chút chủ ý, vốn là nàng đang nghĩ ra kế sáchđối phó với sự tức giận cùng những lời nhục mạ của Mộ Dung Thư, nhưngnàng còn chưa suy nghĩ xong thì bây giờ bị bất ngờ hoàn toàn, liền không biết phải làm cái gì, nói cái gì.

'Phịch', Mộ Dung Lâm liền quỳgối dưới chân Mộ Dung Thư, nàng dập đầu vài cái thật mạnh. Khóe miệngcủa Mộ Dung Thư ẩn hiện nét cười lạnh, cũng không ngăn Mộ Dung Lâm lại.Hồng Lăng cũng không ngăn cản, nhưng lại nói: “Nhị tiểu thư đừng làm như thế, Vương phi không thể nào nhận đại lễ của người? Người cũng không có làm gì sai, người mau mau đứng lên.”

Mộ Dung Lâm ngẩng đầu lênnhìn Mộ Dung Thư, hai mắt đẫm lệ nói: “Vương phi, Lâm nhi sai rồi! Khi ở phủ Tướng quân, ỷ mình là Nhị muội của Vương phi, không hề cố kỵ, cứngỗ nghịch với Vương phi, là Lâm nhi không tốt! Sau khi xảy ra chuyệncủa Nhị di nương, Lâm nhi đã hoàn toàn tỉnh ngộ, sau này tuyệt đối sẽkhông để xảy ra chuyện giống như thế một lần nữa. Lâm nhi hy vọng Vươngphi có thể tha thứ cho Lâm nhi.”

“Nhị muội nói như vậy là sao?Con người có mấy ai hoàn mỹ? Ai chưa từng làm phạm sai lầm? Tuy là Nhịmuội ra tay độc ác với mẫu thân, nhưng từ trước đến nay, mẫu thân tacũng chưa từng trách phạt ngươi. Bây giờ, ngươi lại chủ động đến vươngphủ nhận lỗi, có lý nào mà ta không tha thứ cho ngươi. Nhanh đứng lên,nếu để cho người thấy, lại nghĩ là bản Vương phi đang khi dễ ngươi.”

“Tạ Vương phi tha thứ, sau này Lâm nhi sẽ hiếu kính mẫu thân, hiếu kính với Vương phi.” Mộ Dung Lân dùng tay nâng ống tay áo, lau khô nước mắt trên mặt, khẽ cười. Xem biểu cảm trên mặt, quả nhiên là được giáo dục rấttốt, Hồng Lăng đỡ nàng ta đứng lên.

Mộ Dung Thư như cười nhưkhông nhìn Mộ Dung Lâm, nàng đứng lên, nắm tay nàng ta, vỗ về nói: “Chỉcần muội biết sai là tốt rồi! Bất quá... Sao muội lại đến vương phủ?Cũng không nói trước một tiếng cho bản Vương phi, để ta cho đầu bếpchuẩn bị cơm chiều sớm một chút. Chờ sau khi dùng xong cơm thì bản Vương phi sẽ sai người hộ tống ngươi trở về phủ.”

Mộ Dung Lâm nghexong thì mặt liền biến sắc, liền hiểu là Mộ Dung Thư đang giả vờ hồ đồ.Nàng ta biết rõ là nàng đến với mục đích gì, nhưng lại nói ra những lờinhư thế. Đôi mắt to tròn chớp chớp, nhìn Mộ Dung Thư trả lời: “Lâm nhilà muốn đến gặp Vương phi, nên liền cầu xin phụ thân để đến gặp Vươngphi. Phụ thân nói là nếu như Lâm nhi thật sự nhớ Vương phi thì có thể ởlại vương phủ thêm vài ngày, vừa có thể thỏa niềm thương nhớ, vừa có thể chiếu cố thật tốt cho Vương phi. Có như thế phụ thân và mẫu thân mới có thể yên tâm.” Nói hay, trong thời gian bị cấm túc thì nàng ta cũng đãcó nhiều tiến bộ. “Thì ra là muội nhớ bản Vương phi. Nếu đã như vậy thìmuội cứ ở lại vài ngày đi.” Mộ Dung Thư cười nhạt nói.

Mộ DungLâm không ngờ là mọi chuyện lại đơn giản như vậy, vốn tưởng sẽ phảikhuyên nhủ thêm một lúc nữa thì mới có thể làm cho Mộ Dung Thư khôngtình nguyện mà gật đầu. Thế mà, nàng chỉ mới nói có một hai câu thì nàng ta đã cho nàng ở lại. Chẳng lẽ Mộ Dung Thư là thật sự tin lời nàng, hay vì Mộ Dung Thu đã nói trước nên mới được như thế? Dù là nguyên nhân gì, nếu nàng đã có thể ở lại phủ Nam Dương Vương thì nàng đã có cơ hội trèo lên giường của Vũ Văn Mặc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.