Không ngờ nàng lại có thể giống như tình cảnh giống của Liễu Ngọc Nhi! Chỉ là bị cướp chặn lại một chút, đã bị nói thanh danh không tốt?
MK!
Có phải gần đây nàng quá nhân từ? Để người ta tùy tiện khi dễ? Trước kiaThẩm trắc phi làm gì nàng đã cho qua, chỉ cần đừng đụng đến nàng làđược. Bây giờ nghĩ lại, bọn họ không cho nàng sống yên thì bọn họ cũngđừng hòng được yên!
Muốn làm bình thê? Một chút cơ hội nàng cũng không cho!
Nhưng Mộ Dung Thu lại biết chuyện này? Chẳng lẽ do Thẩm Quý phi báo? NhưngThẩm Quý phi biết được bằng cách nào? Hay là có liên quan đến Triệu Sơ?
“Sao Quý phi nương nương lại triệu Vương phi vào cung chứ?” Hồng Lăng nghe Vân Mai nói vậy liền nhíu mày hỏi.
Mộ Dung Thư nắm chặt thư trong tay rồi giao cho Hồng Lăng: “Cất kỹ đi.”Thẩm Quý phi sao lại biết nàng bị cướp chặn lại? Hay là do nàng ta ratay?
Không đúng, nếu do Thẩm Quý phi sai khiến thì sao Thẩm trắcphi lại không biết? Huống hồ, Thẩm Quý phi cũng chỉ là một Quý phi caoquý trong thâm cung, sao có thể vươn tay ra tận ngoài cung? Hay nói đúng hơn là do Thẩm Tể tướng đứng sau lưng giúp đỡ?
Hay có người tiết lộ tin tức? Tên đánh xe kia? Không có khả năng, người này rất nhát gan, sẽ không dám nói lung tung khắp nơi. Là Triệu Sơ? Thế nhân nói Triệugia - Ngũ công tử không quản thế sự, nên chuyện này sẽ không có khả năng liên quan đến hắn, huống hồ Triệu Sơ cũng không biết thân phận củanàng.
Hồng Lăng nhận thư xong lo lắng hỏi: “Vương phi, bây giờ chuẩn bị vào cung?”
“Không đi! Mau tìm đại phu đến, nói với công công kia về báo lại rằng bảnVương phi đột nhiên ngất xỉu, vẫn chưa tỉnh lại.” Mộ Dung Thư trầm giọng phân phó.
Dứt lời, nàng quay lại giường, nằm xuống.
Hồng Lăng 'vâng' một tiếng rồi mang thư cất kỹ, sau đó cùng Vân Mai đến tiền viện gặp vị công công hầu hạ bên cạnh Thẩm Quý phi.
Chưa đến nửa canh giờ sau, Hồng Lăng đã dẫn đại phu đến.
Đại phu xem qua thần sắc của Mộ Dung Thư, sau khi bắt mạch xong thì nói làtrong người nàng bị nhiệt, ngủ không đủ giấc, chỉ cần uống chút canhdưỡng thần, sau đó tên đại phu kê ít thuốc xong liền lui ra.
“Công công nghe nói Vương phi bị bệnh liền hồi cung ngay lập tức.” Đại phu đi rồi, Hồng Lăng liền bưng thuốc đã sắc lên.
Mộ Dung Thư nhìn chất lỏng đen thùi trong bát, nàng vừa ngửi qua đã thấy đắng liền phất phất tay.
Hồng Lăng khẽ cười, sau đó dổ hết bát thuốc vào chậu hoa trong phòng, quayđầu nói: “Vương phi, hôm nay người không vào cung, sợ rằng ngày mai Quýphi nương nương lại tiếp tục sai người đến mời nữa.”
“Ừ, lấy ngọc bội hồi môn của ta ra đây.” Mộ Dung Thư phân phó.
Hồng Lăng đến cạnh hộp trang sức để trên bàn trang điểm tìm ngọc bội, đây là ngọc bội hảo hạng mà Mộ Dung Thu đã tặng cho nàng trước khi nàng xuấtgiá xem như là hồi môn, ngọc bội này sợ rằng khó tìm được cái thứ hai.
Mộ Dung Thư cầm trong tay, nhìn qua một chút rồi liền đập mạnh trên mặtđất, một khối ngọc xinh đẹp đến hoàn hảo trong nháy mắt vỡ thành từngmảnh.
“Vương phi, người làm gì?” Hồng Lăng kinh hô.
“Mangtoàn bộ của mảnh ngọc để vào phong thư mà ta gửi cho phụ thân, sau đólập tức sai người mang đến phủ Tướng quân, sẵn tiện chuyển lời của tađến phụ thân: 'Đừng để tiền mất tật mang, cuối cùng lại ngọc tan ngườinát, lưỡng bại câu thương.' “ Mộ Dung Thư lạnh giọng phân phó. ( ngườinát thì cứ sai sai sao ấy...)
Mộ Dung Thu đúng là phụ thân tốtđi! Lúc này không những không bảo vệ thanh danh cho nàng mà còn đưa nữnhân đến cho Vũ Văn Mặc! Còn muốn nàng phải đồng ý lập Thẩm trắc phi làm bình thê!
Nàng muốn cho Mộ Dung Thu hiểu rõ, nàng không phải làquân cờ chịu sự khống chế của ông ta! Nếu như ông ta định lấy Lý thị raáp chế thì nàng cũng không ngại ăn miếng trả miếng đâu, thà là nàng tốnba nàng thì nàng sẽ làm cho ông ta tốn ngàn vạn!
Dĩ nhiên là Hồng Lăng không dám chậm trễ, liền nhặt các mảnh vỡ của ngọc bội để vàotrong phong thư, rồi tìm người đưa thư đến phủ Tướng quân.
Lạinói, sau khi Mộ Dung Thu nhận được thư hồi âm thì lại được hạ nhântruyền lại lời nhắn của Mộ Dung Thư, ông thấy các mấy mảnh ngọc vỡ trong phong thư, nét mặt ngay lập tức trầm xuống, liẹn ném phăng mấy mảnhngọc vỡ ra ngoài cửa.
“Người đâu.” Mộ Dung Thu hô lớn một tiếng.
Chỉ lát sau, quản gia liền xuất hiện trước mặt Mộ Dung Thu, ông ta trầmgiọng phân phó: “Phái người tiến cung truyền lời nhắn cho Quý phi nươngnương: 'Bản Vướng nhất định bảo vệ Vương phi vị, không đồng ý bìnhthê'.”
“Vâng ạ.”
Sau khi quản gia rời đi, sắc mặt Mộ DungThu càng thêm âm trầm đáng sợ, từng ấy năm lăn lộn trong thương trường,trải qua đủ thứ chuyện đã làm cho mặt ông có không ít nếp nhăn, gươngmặt lúc này vì phẫn nộ mà trở nên vô cùng đáng sợ, liếc nhìn đến khốingọc bội bị vỡ, thật không ngờ con ranh này dám uy hiếp ông!
Trong cung Hưng Khánh cung
Sau khi Quý phi nương nương nghe công công hồi báo Mộ Dung Thư đột nhiên bị bệnh, không thể nhập cung, ánh mắt hiện lên tia ngoan độc “Bị bệnh? Còn dám kiếm cớ, chả trách là Nhị muội nói Mộ Dung Thư là người quỷ kế đađoan, nói dối như thật, có thể đảo trắng thay đen! Được, ngày mai bảnCung sẽ tự thân đến phủ Nam Dương Vương nhìn thử xem nàng ta bệnh thậthay bệnh giả đây!”
Nàng tin là Mộ Dung Thu đã báo cho Mộ Dung Thư về việc ông ta đồng ý chuyện bình thê mà Mộ Dung Thư lại giả bộ bệnh để thoái thoát? Quá ngây thơ!
Lúc này một cung nhân tiến đến, “Hồibẩm Quý phi nương nương, Mộ Dung Tướng quân phái người tới đáp lời là:'Mộ Dung Thư Tướng quân nhất định bảo vệ Nam Dương Vương phi vị, khôngđồng ý bình thê'.”
“Cái gì?” Thẩm Quý phi cao giọng, cau mày nói. Lão già đó, dám lật lọng? Lão không sợ nàng mang chuyện Mộ Dung Thư bịcướp chặn lại tổn hại thanh danh truyền đi?
Được, một khi đã như vậy, ngày mai nàng sẽ tự thân đến, lần này Mộ Dung Thư không đồng ý cũng phải đồng ý!
“Ha ha... Được, mẫu thân sẽ chờ trứng gà do Hiên nhi luộc.” Mộ Dung Thư ôn nhu vuốt ve đầu Hiên nhi, khẽ cười nói.
“Dạ. Nhưng Hiên nhi nghe Hồng Lăng tỷ nói mẫu thân nấu cơm rất ngon, Hiênnhi cũng muốn ăn, mẫu thân, người mau khỏe lại, Hiên nhi luộc trứng gàcho người còn người thì nấu đồ ăn ngon cho Hiên nhi, có được không?”Hiên nhi tươi cười nịnh nọt sau đó quay sang trừng mắt với Hồng Lăng.
Hồng Lăng sửng sốt, đứa nhỏ này… Thật sự là tuấn mỹ đến cực độ đi! Còn nhỏđã có một cái phong thái như vậy, sau này lớn lên thì còn đến mức nàonữa đây! ( tiểu Hiên mà lớn miếng nữa là yukita hốt rồi..)
Mộ Dung Thư gật đầu, trong lòng có chút áy náy, chẳng qua là nàng đang giả bệnh mà đứa nhỏ này cứ lo lắng không thôi. Tuổi còn nhỏ vậy mà đã biếtdỗ dành người khác, bánh bao nhỏ nhắn này khiến lòng nàng thật ấm áp.
“Vương phi, Vương gia đến.” Nha hoàn giữ cửa lớn tiếng bẩm báo.
Nghe vậy, tròng mắt của Mộ Dung Thư khẽ chuyển, phân phó Hồng Lăng: “Mang Hiên nhi ra đi.”
“Vâng ạ.”
“Vậy Hiên nhi cáo lui. Mẫu thân nghỉ ngơi thật tốt.” Hiên nhi hành lễ với Mộ Dung Thư sau đó đảo đảo đi theo Hồng Lăng ra ngoài.
Ngay lúc cửa mở, Vũ Văn Mặc vừa bước vào.
“Nô tì gặp qua Vương gia.” Hồng Lăng lập tức phúc thân hành lễ.
Hiên nhi vừa thấy Vũ Văn Mặc liền vội vàng cúi đầu, Vương gia nhìn thật hung dữ! Không có dịu dàng như mẫu thân. Nhưng bé vẫn ngoan ngoãn hành lễ:”Hiên nhi thỉnh an phụ thân.”
Phụ thân? Vũ Văn Mặc khựng lại, cúi đầu nhìn Hiên nhi, đây là lần đầu tiên hắn thấy Hiên nhi, vốn tưởng đứa trẻ do tên hỗn đản Vương Quân Sơn kia sinh ra cũng chẳng khác gì hắn,nhưng bây giờ nhìn thấy thì đứa bé này chính là phấn điêu ngọc trác, đẹp đến tuyệt mỹ!
Thấy Vũ Văn Mặc cả nửa ngày cũng không có độngtĩnh gì, bánh bao nhỏ ngước đầu nhìn Vũ Văn Mặc, cái miệng nhỏ nhắn cười tươi nói: “Phụ thân?”
Phụ thân? Đôi mắt lạnh lẽo của Vũ Văn Mặclóe lên, đây là một từ hoàn toàn xa lạ với hắn! Người chưa từng tiếp xúc qua trẻ con như hắn lại gật đầu nói với Hiên nhi, “Ừ, ngươi lui ra đi.”
Hắn đồng ý với cách xưng hô của Hiên nhi? Mộ Dung Thư kinh ngạc nhướng mày.
“Vâng, Hiên nhi lui ra.” Hiên nhi làm bộ dáng nghiêm trang, ngọt ngào ngây thơ trả lời.
Con ngươi của Vũ Văn Mặc lóe sáng, nhìn bóng dáng tròn vo như bánh bao củaHiên nhi biến mất trước cửa. Đứa nhỏ này cũng không tệ, chỉ tiếc là gặpphải người cha như Vương Quân Sơn.
Sau khi đóng cửa, Vũ Văn Mặc đi thẳng vào gian trong.
Trước khi hắn vào thì Mộ Dung Thư đã rời giường, ngồi xuống bên bàn, rót sẵn hai ly trà nóng.
Khi Vũ Văn Mặc đi vào, nhìn thấy người vốn phải nằm trên giường lúc này lại đang ngồi, cái miệng nhỏ nhắn tự nhiên thưởng thức trà, khóe môi bấtgiác cong lên, hắn liền đến ngồi đối diện với nàng.
Mộ Dung Thưđứng dậy hành lễ, “Thần thiếp thỉnh an gia.” Do giả bệnh còn nằm trêngiường, nên nàng xõa tóc, mái tóc đen quá thắt lưng như mực, mượt mà như lụa, càng làm nàng trở nên nhỏ nhắn.
“Ngồi xuống đi.” Vũ Văn Mặc chưa từng thấy qua bộ dáng Mộ Dung Thư như thế, ánh mắt chợt lóe, trầm giọng đáp.
Mộ Dung Thư lại ngồi xuống, đưa ly trà cho Vũ Văn Mặc.
Hai người tiếp tục im lặng, nửa khắc sau, Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mặc, chuyện hôm nay nàng giả bệnh để không phải vào cung chắc chắn saukhi hồi phủ hắn đã biết. Nàng đoán chắc là đêm nay hắn sẽ đến tìm nàng,thật không ngờ nàng lại đoán đúng.
“Không biết là người nào đãtiết lộ chuyện thần thiếp bị cướp chặn lại, sợ là Quý phi nương nươngmuốn lợi dụng việc này để bôi xấu thanh danh của thần thiếp. Mà phụ thân của thần thiếp sau khi biết được việc này lại sai người truyền tin đến, đề nghị thần thiếp đồng ý cho Thẩm trắc phi làm bình thê.” Mộ Dung Thưbình tĩnh nói.
Vũ Văn Mặc ngẩng đầu, nhìn thoáng qua nàng, sau đó cúi đầu nhìn chăm chú vào ly trà đang gợn sóng trong tay: “Nàng đã đồng ý?”
“Không! Thần thiếp vẫn chưa đồng ý. Gia chớ nên hiểu lầm, không phải thần thiếp không rộng lượng nhưng nếu như thần thiếp đồng ý, chỉ sợ Quý phi nươngnương sẽ càng lấn tới, sau đó ép buộc thần thiếp từ bỏ vị trí Chính phi! Thế nhưng, nếu Vương gia đồng ý thì thần thiếp tuyệt đối sẽ không.Nhưng, thần thiếp phải biết được là ai ở phía sau hạ độc thủ với thầnthiếp?” Mộ Dung Thư nhíu mày nói. Không thể phủ nhận là người hạ thủđoạn này đối với nàng thật tâm ngoan thủ lạt, nếu như cướp thành công,xem như danh tiết đời này của nàng hoàn toàn mất hết, lại còn liên lụyđến Lý thị, lại còn chuyện rời khỏi vương phủ để tự do làm theo ý mìnhthì càng không thể bàn đến.
Nàng nhìn Vũ Văn Mặc, chờ câu trả lời của hắn.
Vũ Văn Mặc nghe nàng nói, mắt lóe lên nhưng chỉ trong nháy mắt liền tốilại, hắn nói nhỏ. “Thẩm trắc phi vĩnh viễn cũng không trở thành Chínhphi. Cho dù nàng có đáp ứng thì bản Vương cũng không đồng ý. Về phầnngười hại nàng thì nên quên đi, càng truy cứu thì càng mờ mịt.”
Mộ Dung Thư nhìn hắn chằm chằm, “Hoàng Thượng?”
“Không, là Thẩm Quý phi.” Vũ Văn Mặc thấy nàng không có ý định buông tha cho việc truy vấn, do dự một lúc mới mở miệng trả lời.
“Là nàng ta? Chẳng lẽ Thẩm Tể tướng thật sự ở phía sau hiệp trợ?” Mộ DungThư lạnh giọng nói. Thẩm Quý phi hại nàng chỉ vì Thẩm trắc phi? Phi lý,nếu chuyện này do Thẩm Quý phi làm, tại sao Thẩm trắc phi lại khôngbiết?
Chuyện này như sương mù dày đặc, xua được lớp này lại hiện lên lớp khác. Chuyện này nhất định không đơn giản như vậy.
Bàn tay thon dài của Vũ Văn Mặc nhấc ly trà, hắn thổi nhẹ lớp trà vụn trênmặt chén, nhấp một ngụm. “Chuyện này cứ ghi nợ đi, sau này có cơ hội sẽđòi lại.”
Nghe vậy, Mộ Dung Thư cúi đầu trầm tư. Sau đó lại kinhngạc ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mặc: “Gia, người sao lại nói cho biết thầnthiếp?” Chẳng phải Thẩm trắc phi mới là người thương trong lòng hắn? Lẽra hắn sẽ không nói cho nàng biết mới đúng chứ! Trong khi hắn biết rõnếu để nàng biết ai hại nàng thì nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Vũ Văn Mặc ngẩng đầu, thâm trầm nhìn nàng như muốn hút nàng vào trong thế giới của hắn.
“Gia, nếu người khó xử thì không cần phải nói ra.” Mộ Dung Thư thu hồi tầmmắt, khẽ cười nói. Sau đó giống như vừa nhớ ra điều gì, nàng nói: “Mấyngày trước, Thẩm trắc phi và Đại phu nhân có lòng lo lắng cho Mai viêncủa thần thiếp. Nói thật thần thiếp rất vui nhưng ngặt nỗi là hai vịmuội muội này thật sự quá đơn thuần, hoàn toàn bị tên đạo sĩ kia lừađảo, may mà thần thiếp phát hiện có chỗ không thích hợp, nên đã sai Mãhộ vệ tống hắn vào Ứng Thiên phủ. Nếu không nếu có người không hiểuchuyện biết, còn tưởng là Thẩm trắc phi và Đại phu nhân đồng mưu với tên đạo sĩ kia.”
Dứt lời, nàng cười nhẹ nhìn Vũ Văn Mặc. Nàng tin là hắn có thể hiểu được ý tứ sâu xa trong lời của nàng. Nếu như không phải vì nể mặt hắn, nàng tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho Thẩm trắc phi và Đại phu nhân, cũng sẽ không chỉ ra đòn cảnh cáo nhẹ nhàng như thế. Dùsao thì hai người cũng là nữ nhân của hắn.
Khi nàng nhắc tới Thẩm trắc phi và Đại phu nhân, tay cầm ly trà của Vũ Văn Mặc có chút khựnglại, sau đó lại như bình thường, trong ánh mắt thâm trầm có ánh sángthoáng hiện, “Nàng muốn bản Vương làm gì cho nàng?”
Mộ Dung Thưmỉm cười nói: “Dĩ nhiên là làm chuyện tốt rồi. Cái chết của Ngọc nhi thì gia cũng biết rõ, mà dù sao thì Vương Quân Sơn cũng là phu quân củaNgọc nhi, thần thiếp là nghĩ một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa, vốnphải ngọt bùi cùng hưởng.”
“Ngọt bùi cùng hưởng?” Vũ Văn Mặc đọc lại bốn từ này, ánh mắt sâu thẳm dần sáng lên, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư.
Nàng là Chính phi của hắn, hai năm trước khi trước nhập phủ, nàng là một nữnhân không có chút tâm cơ, đơn thuần, bộc trực, bây giờ nàng lại rất bíẩn và thâm trầm. Bốn chữ này qua nghe thì đơn giản, nhưng chân chính cóthể làm được sẽ có mấy người?
“Chỉ cần gia viết một lá thư choVương tuần phủ, trong đó nói là Vương tuần phủ quản gia không nghiêm,dung túng cho trưởng tử của mình sủng thiếp diệt thê, để mặc cho sủngthiếp hãm hại chính thê, vu oan chính thê thông dâm.” Mộ Dung Thư cúiđầu, hạ giọng nói. Sau khi Vương tuần phủ nhận được thư thì chắc chắn sẽ chạy về Thanh châu, nhìn thấy vương phủ bị Vương Quân Sơn cùng tiểuthiếp làm cho hỗn loạn, không cần có người ngoài động thủ, Vương tuầnphủ sẽ vì bảo toàn danh dự mà nhất định trừng phạt Vương Quân Sơn thậtnặng, đến lúc đó Liễu gia xuất hiện, ra tay sửa lại án oan cho Liễu Ngọc Nhi. Ngày lành của Vương Quân Sơn đã sắp chấm dứt.
Vũ Văn Mặc lúc này đã bất tri bất giác mà thất thần.
“Gia?” Mộ Dung Thư khẽ kêu. Sao hôm nay hắn lại kỳ lạ đến vậy? Hơn nữa còn rất dễ nói chuyện nha, mọi việc đều có thể cùng hắn thương lượng. Vốn tưởng là nàng phải phí một phen võ mồm, ai ngờ lại dễ dàng giải quyết nhưvậy.
“Ừ.” Vũ Văn Mặc gật đầu đáp.
Sau đó, hắn đứng lên đi đến bàn của Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư có chút sửng sốt, khẽ nhướng mày, cũng đứng dậy đi theo hắn.
Trên bàn bày ra vài quyển sổ, vài tấm giấy tuyên thành đầy chữ số ả rập mànàng tính chưa xong. Đây là công việc hàng ngày của nàng, dùng phươngthức giải toán của thời hiện đại để tính toán doanh thu của các cửahàng cũng thu chi trong vương phủ. Cái thời cổ đại này, đừng nói là chữsố ả Rập, mà ngay cả một cái bàn tính còn không có! Mấy phép tính đơngiản nàng chỉ cần vài khắc là đã tính xong nhưng những người ở thời đạinày, nếu không có đầu óc thông minh chỉ sợ mất ba đến năm ngày mới tínhxong.
Quả nhiên, khi Vũ Văn Mặc nhìn đến các chữ số chi chít kia liền nhíu mày, một tay cầm giấy, một tay cầm sổ.
Mộ Dung Thư không có chờ hắn hỏi, liền tự động giải thích: “Đây là mộtloại ghi nhớ số, các ký tự này là để rút gọn số lượng. Sổ sách của cáccửa hàng do thiếp quản thì rất nhiều nên phải dùng phương pháp này đểtính toán.”
Vũ Văn Mặc không nói gì, cẩn thận đọc quyển sổ màchưởng quầy giao cho nàng, tiếp theo liền nhìn trang giấy từ đầu đếncuối rồi ngẩng đầu hỏi: “Phương pháp này do nàng nghĩ ra?”
“Không phải, thần thiếp học được từng người khác thôi.” Mộ Dung Thư cười nhạtđáp lại. Để tránh cho hắn hoài nghi, nàng liền tùy tiện nói dối.
Vũ Văn Mặc gật đầu, lại hỏi: “Vậy mớ sổ sách này thì nàng mất bao nhiêu thời gian để xem và kiểm tra xong?”
“Lâu lắm thì khoảng một canh giờ.” Mộ Dung Thư trả lời. Hắn hỏi cái này làm gì?
Con ngươi của Vũ Văn Mặc chợt lóe, hắn làm như lơ đãng nói: “Quân ta có năm ngàn cung thủ, nhưng tên chỉ có hai mươi tám vạn mũi, vậy bình quân mỗi người sẽ được cấp bao nhiêu mũi tên?”
Mộ Dung Thư suy nghĩ mộtlát rồi trả lời cực nhanh: “Mỗi cung thủ được cấp năm mươi sáu mũi tên.” Dùng bài toán đơn giản như vậy để hỏi nàng, thì chính là vũ nhục chỉ số thông minh của nàng! Bất quá ai bảo người này lại là Nam Dương Vương,là cơm cha áo mẹ của nàng. Đành phải để chỉ số thông minh của nàng chịu ủy khuất chút vậy.
Tay cầm sổ sách của Vũ Văn Mặc khựng lại, ngẩng đầu, con ngươi sắc bén nhìn Mộ Dung Thư, trong mắt dường như hơi sáng lên, không tự chủ cong môi,liền bỏ sổ sách và tờ giấy trên tay xuống bàn, nói với Mộ Dung Thư: “Hôm nay, nàng từ chối vào cung, theo tính tình của Quý phi nương nương thìnhất định ngày mai sẽ xuất cung đến vương phủ gặp nàng. Vậy để ngày maibản Vương sẽ ở lại phủ chờ tin, không phải bản Vương và nàng cũng phảiđi Liễu phủ?”
“Ý gia là muốn cùng thần thiếp gặp Quý phi nươngnương?” Mộ Dung Thư nghi ngờ hỏi. Hắn giúp nàng bảo trì thanh danh? Lúcnày, lòng nàng tràn đầy nghi hoặc đối với các hành động tối nay của hắn. Dù sao, hắn cũng chưa từng nói nhiều với nàng như vậy. Hơn nữa HoàngThượng, Thẩm Quý phi và cả hắn, như làm cho nàng bước vào sương mù.
“Ừ.” Vũ Văn Mặc gật đầu, ánh mắt rơi vào đống sổ sách trên bàn, hắn cũngkhông ngẩng đầu nói: “Bất quá, thời gian này bản Vương phải kiểm kê cùng quân dụng để lệnh cho binh lính chuyển đến biên cương. Nhưng đến giờchỉ mới tính toán được phân nửa.”
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Dung Thưlóe lên, cũng tốt! Bánh ít đi, bánh quy lại! Nàng gật đầu đáp: “Sáng sớm mai, thần thiếp sẽ đến thư phòng của gia để cùng thẩm tra tính toán.”
Vũ Văn Mặc gật đầu, “Tốt.” Ánh mắt của hắn nhìn Mộ Dung Thư có vài phầnkinh ngạc, mặc dù trong lòng nàng khiếp sợ hay nghi hoặc, nhưng chungquy vẫn không hỏi gì.
Sáng hôm sau, Mộ Dung Thư dậy sớm hơn thường lệ, dùng điểm tâm, trang điểm đơn giản rồi đến thư phòng.
Lúc này, Vũ Văn Mặc đã sớm có mặt, hắn đang ngồi tính toán.
Mộ Dung Thư gõ cửa đi vào, cúi người thi lễ, “Thần thiếp thỉnh an gia.”Nhìn bộ dáng của hắn, có vẻ như đã bận rộn từ lâu, nhưng bây giờ cùnglắm thì chỉ mới hừng đông thôi mà.
Vũ Văn Mặc ngẩng đầu nhìn nàng, gật đầu nói: “Ừ, lại đây đi.”
Mộ Dung Thư thong thả đi đến, ánh mắt rơi vào hai chồng giấy thật dày trên bàn, đây là thứ cần tính toán?
“Chỗ này còn chưa tính xong đây.” Vũ Văn Mặc chỉ vào hai chồng giấy lớn nói.
Nhìn chồng giấy cao ngất mà Vũ Văn Mặc đang dùng hán tử tính toán, Mộ DungThư vỗ trán, tính cái kiểu này chắc thức suốt đêm cũng chưa xong. “Đểthần thiếp hướng dẫn phương pháp tính toán bằng chữ số ả Rập hôm qua cho Vương gia. Hai ngày sau, thần thiếp sẽ làm cho Vương gia một cái bàntính, sau này có tính toán gì thì cũng tiết kiệm thời gian.”
Vũ Văn Mặc lại ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư, khóe miệng cong lên thành nụ cười mỉm, “Được.”
Thật ra Mộ Dung Thư chọn cách dạy Vũ Văn Mặc phương pháp tính toàn thời hiẹn đời chỉ vì mong muốn mau kết thúc chuyện này, quan trọng hơn nữa đểtránh sau này hắn cứ tìm nàng nhờ giúp đỡ thì cứ dạy hắn để hắn tự tínhchính là tốt nhất.
“Là thế này…” Mộ Dung Thư ngồi cạnh Vũ VănMặc, bắt đầu nghiêm túc dùng phương pháp đơn giản, dễ hiểu nhất để giảng cho Vũ Văn Mặc hiểu.
Vốn nghĩ Vũ Văn Mặc phải mất một thời giankhá lâu để học được chữ số ả rập, nhưng chưa đến một tiếng, hắn đã nắmvững toàn bộ, làm phép nhân chia cũng rất thành thạo. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Mộ Dung Thư, nàng không thể tưởng tượng được lànăng lực tiếp thu của Vũ Văn Mặc lại mạnh mẽ như thế, nàng thử đưa vàiphép tính thử, chỉ trong chốc lát hắn đã có thể đưa ra đáp án.
Hai người chỉ trong khoảng hơn hai canh giờ đã kiểm tra cùng tính toán xong tất cả.
Vũ Văn Mặc nhìn canh giờ, phát hiện lúc này đã giữa ngọ, là thời gian dùng cơm trưa.
Mộ Dung Thư xoa xoa cái gáy tê cứng, nhìn Vũ Văn Mặc không có chút mệt mỏi nói: “Đã giữa ngọ, thần thiếp phải về Mai viên dùng cơm trưa, chắc làQuý phi nương nương sẽ đến sau buổi cơm trưa. Đến lúc đó, thần thiếp sẽcho nha hoàn đến báo với gia.”
“Không cần phiền toái như vậy, bản Vương đến Mai viên dùng cơm trưa với nàng.” Vũ Văn Mặc đứng dậy, cấtchồng giấy đã tính toán xong xuôi vào ngăn kéo, nói với Mộ Dung Thư.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư chỉ có thể gật đầu. “Vâng ạ.”
Quay về Mai viên, Mộ Dung Thư liền phân phó người dọn cơm trưa. Sau đó, lại sai Hồng Lăng dẫn Hiên nhi đến.
Mặc dù Hiên nhi chỉ mới ba tuổi, nhưng sử dụng đũa cũng rất được. Mộ DungThư thấy tay bé quá nhỏ mà đũa lại quá dài, lúc gắp thức ăn hai chiếcđũa lại cứ lệch nhau nên đã làm cho bé một đôi đũa ngắn dùng cho thuận,trên đó còn có khắc hai con thỏ nhỏ. Hiên nhi nhìn thấy, thích thú vôcùng, cứ nâng niu trong tay, tiếc nuối mãi không muốn dùng.
Vũ Văn Mặc thấy đôi đũa của Hiên nhi, con ngươi khẽ lóe.
Ba người dùng cơm rất nhanh, sau đó dùng hoa quả tráng miệng do nha hoàn bưng lên.
Sau khi ăn xong tráng miệng, uống hết hai ly trà thì có nha hoàn đếntruyền, Quý phi nương nương đến, đang chờ trong Trúc viên của Thẩm trắcphi.
“Đi thôi.” Vũ Văn Mặc đặt ly trà xuống, quay đầu nói với Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư mỉm cười, gật đầu: “Dạ.” Để xem Thẩm Quý phi muốn làm gì.
Trúc viên
Do có Quý phi nương nương giá lâm, bốn phía Trúc viên đều có thị vệ canhgác cẩn mật. Mà trong viện, bọn nha hoàn người nào người nấy đều cực kìbận rộn.
Khi thấy Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc cùng đến Trúc viên,bọn nha hoàn ở đây đều sửng sốt. Từ trước đến giờ, họ chưa từng thấy hai người cùng nhau đến Trúc viên, hôm nay sao lại cùng nhau đến? Lại nhớđến thời gian này Vương gia bận bịu công việc nên rất ít khi đến Trúcviên.
Hai người cùng đến, chẳng lẽ là trùng hợp gặp nhau trên đường?
Mộ Dung Thư cười nhạt đáp lại ánh mắt nghi ngờ của bọn nha hoàn. Quá khứhay tương lai, vô luận ở nơi nào, bát quái là chuyện tuyệt đối khôngtránh khỏi.
Bọn nha hoàn còn ngoài ý muốn, huống chi là Thẩm Quý phi và Thẩm trắc phi.
Khi bước vào chính sảnh, tỷ muội Thẩm Quý phi kinh ngạc không thôi, nhìn về phía Vũ Văn Mặc.
Thẩm trắc phi kinh ngạc nhưng trong lòng có chút đau. Sáng nay mới biết làtối qua Vũ Văn Mặc đến gặp Mộ Dung Thư, mà cả buổi sáng nay, Mộ Dung Thư đều ở trong thư phòng cùng Vũ Văn Mặc. Trong lòng nàng hoảng hốt, từkhi nào hai người lại trở nên thân mật như vậy?
Thẩm Quý phi hơikinh ngạc, bất động thanh sắc nhìn Vũ Văn Mặc, sau đó ánh mắt dừng lạitrên người Mộ Dung Thư, nàng ta thần thái phấn khởi, sắc mặt hồng nhuận, làm gì có dấu hiệu bệnh chứ? Khá lắm, Mộ Dung Thư, dám gạt nàng!
“Gặp qua Quý phi nương nương.” Vũ Văn Mặc cùng Mộ Dung Thư đồng thời hơi cúi người hành lễ.
Thẩm Quý phi phất tay, “Không cần đa lễ như vậy.”
“Nhu nhi gặp qua Vương gia, tỷ tỷ.” Thẩm trắc phi cũng đứng dậy hành lễ với Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư.
Vũ Văn Mặc gật đầu nói: “Nhu nhi không cần đa lễ.”
Sau đó, Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư liền ngồi xuống phía dưới Thẩm Quý phi,Vũ Văn Mặc đến đây, dĩ nhiên là bọn nha hoàn không dám chậm trễ, liềndâng trà.
Thẩm trắc phi ra lệnh cho bọn nha hoàn hầu hạ lui rahết. Trong phòng chỉ còn bốn người bọn họ, Thẩm Quý phi nhìn Mộ DungThư, cười nói: “Xem khí sắc của Vương phi tốt như vậy thì chắc là bệnhđã tốt hơn rồi.”
“Nhọc lòng Quý phi nương nương lo lắng, bệnh của thần thiếp bệnh đã giảm hơn phân nửa.” Mộ Dung Thư cười nhạt trả lời.
“Bây giờ đã cuối thu, ban đêm gió lạnh, buổi tối tỷ tỷ đừng để nhiễm lạnh.”Thẩm trắc phi thu hồi tâm tư, sau đó quan tâm nói với Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư gật đầu, “Tạ muội muội nhắc nhở, nha hoàn của Mai viên đều làrất cẩn thận nhưng tại bản Vương phi nửa đêm mở cửa sổ nên mới nhiễmphong hàn.” Dứt lời, nàng nhìn về Trầm quý phi nói tiếp: “Mà không maylại vừa lúc Quý phi nương nương triệu thần thiếp vào cung, thần thiếpvốn muốn đi theo công công tiến cung, nhưng vừa đặt chân xuống giườnglại té xỉu. Mong Quý phi nương nương nương đừng trách cứ thần thiếp.”
“Ai lại nói như vậy, Vương phi bị bệnh nằm trên giường, bản Cung sao có thể không lo lắng cho sức khỏe của Vương phi mà buộc ngươi tiến cung? BảnCung biết Vương phi nhiễm bệnh, hôm nay liền đến thăm, giờ thấy Vươngphi đã đỡ hơn thì ta yên tâm rồi.” Thẩm Quý phi tỏ vẻ quan tâm, nhẹnhàng nói.
Mộ Dung Thư nghe vậy, lại đứng dậy thi lễ. “Nhọc lòng Quý phi nương nương lo lắng. Tạ Quý phi nương nương quan tâm.”
Thẩm trắc phi có chút thất thần, ánh mắt nhìn Vũ Văn Mặc đang ngồi cạnh MộDung Thư, trong lòng không khỏi suy đoán, có phải Vũ Văn Mặc đã biếttrước Thẩm Quý phi đến đây nên mới cùng Mộ Dung Thư đến?
Hắn làsợ Thẩm Quý phi sẽ làm khó Mộ Dung Thư? Càng nghĩ trong lòng nàng càngkhó chịu. Tuy thái độ của Vũ Văn Mặc đối với nàng không khác gì với thời gian trước nhưng nàng có cảm giác thái độ của hắn đối với Mộ Dung Thưđã dần dần chuyển biến. Nàng khẽ nhíu mày, từ lúc nào mà thái độ của hắn đối với Mộ Dung Thư dần dần thay đổi như vậy?
Là lúc sau khi MộDung Thư vỡ đầu tỉnh lại, chất vấn Nhị phu nhân? Hay khi hai người cùnghồi phủ Tướng quân? Hay hôm ở hoàng cung?
“Nghe nói, hai ngàytrước Hoàng Thượng đã giao việc kiểm tra cùng tính toán quân dụng ở biên cương cho Vương gia xử lý. Cứ ba tháng sẽ kiểm tra một lần, mỗi lầnphải mất hơn mười ngày để tính toán rõ ràng. Nhưng bây giờ nhìn Vươnggia thoải mái như vậy, chắc là đã xử lý tốt?” Thẩm Quý phi gặp Vũ VănMặc đến đây, trong lòng có chút bất mãn, bởi không biết phải mở miệngtrách tội Mộ Dung Thư như thế nào nên muốn Vũ Văn Mặc rời đi. Nhưng lờivừa nói ra, nàng liền hối hận. Đây chuyện của triều đình, khi nào thìđến một nữ nhân như nàng lên tiếng?
Quả nhiên, sau khi nghe thìVũ Văn Mặc khẽ cau mày nhìn Thẩm Quý phi, giọng nói lành lạnh, “Việc này là quốc gia đại sự, Quý phi nương nương đừng nên hỏi đến vẫn tốt hơn!May là lời này chỉ có bản Vương nghe, chứ nếu lọt vào tai đại thần trêntriều đình thì sẽ khó tránh khỏi họ hoài nghi Quý phi nương nương có âmmưu khác.”
Trầm quý phi xanh mặt, cắn chặt răng, nhếch miệng định phản kích nhưng lại không tìm được câu đáp trả liền trầm mặt.
“Quý phi nương nương chỉ quan tâm đến Vương gia, chứ không có ý gì khác.”Thẩm trắc phi thấy thế liền vội nói đỡ cho Thẩm Quý phi, hy vọng có thểxoa dịu không khí trong phòng.
Vũ Văn Mặc lạnh nhạt nói, “Ừ.”
Mộ Dung Thư lạnh lùng nhìn Thẩm Quý phi, một nữ nhân trong chốn thâm cunglại biết nhiều chuyện quốc gia đại sự như vậy, xem ra tuyệt đối khôngphải là ngẫu nhiên, có phụ thân là Tể tướng cũng thật được việc.
Thẩm Quý phi nhìn thấy nụ cười lạnh trên môi Mộ Dung Thư, có chút giận dữnói: “Nghe nói mấy ngày trước trên đường từ Liễu phủ về vương phủ, Vương phi đã bị cướp chặn lại, bản Cung cực kì tò mò, sao Vương phi thoátthân được? Bản Cung nghe người trong cung nói, bọn cướp phỉ này khôngchỉ cướp tiền mà còn cướp sắc, chỉ cần có thể cướp nhất quyết sẽ khôngbỏ qua.” Dứt lời, hai mắt sáng tỏa nhìn Mộ Dung Thư.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư cười lạnh trong lòng. Thẩm Quý phi thật độc ác! Chọn cướp lạicòn chọn bọn chuyên cướp sắc? Nếu như lần trước bọn cướp kia không tinchuyện cổ độc mà nàng bịa ra, nếu như Triệu gia - Ngũ công tử không độtnhiên xuất hiện thì sợ rằng nàng đã bị nhốt trong sơn trại mà chịu vô số sự chà đạp cùng nhục mạ rồi!
Như thế xem ra, việc này nhất định có liên quan đến Thẩm Quý phi và Thẩm Tể tướng!
Thẩm trắc phi vô cùng kinh ngạc, nàng quay sang nhìn Mộ Dung Thư, trong lòng mừng rỡ không thôi, Mộ Dung Thư bị cướp chặn lại? Có nghĩa là thanhdanh nhất định khó giữ. Vương gia chắc chắn sẽ không còn tâm tư gì vớinàng ta! Nghĩ vậy, trong lòng nàng vui vẻ không thôi, nhưng ngoài mặtkhông có biểu hiện gì nhìn Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư cúi đầu, nhẹ giọng thở dài, vờ như lòng vẫn còn sợ hãi, “Haizz...”
“Kết quả đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Quý phi thấy nàng không trả lời, liền hỏi tiếp.
“Bản Vương thật sự muốn biết tại sao Quý phi nương nương lại nói như vậy?”Vũ Văn Mặc ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo, không có một tia sợ hãi, lạnhlùng chất vấn.
Thẩm Quý phi nghẹn lời, né tránh ánh mắt của hắn,lòng thầm than không ổn. Chuyện này vốn không ai biết nhưng nàng lại làngười nói đến đầu tiên. “Thì có người báo cho bản Cung biết.”
“Trên đường từ Liễu phủ về vương phủ, vừa vặn lại thuộc về khu vực của ThẩmThiểu Tướng quân phụ trách tuần tra, sao lại có thể xuất hiện cướp?Huống hồ, hôm đó Vương phi ở cùng với bản Vương, sao bản Vương khôngbiết việc này mà Thẩm Quý phi lại biết rõ thế kia? Ngay cả thói quen của bọn cướp cũng rõ như lòng bàn tay? Như thế xem ra, Quý phi nương nươngnhất định phải giao cái tên ăn nói hàm hồ kia cho bản Vương để bản Vương nghiêm hình ép hỏi, vì sao lại muốn vu tội Vương phi. Có phải mục đíchcủa hắn là phủ Nam Dương Vương không!”
Đôi mắt đen huyền, lạnhlùng của Vũ Văn Mặc nhìn thẳng Thẩm Quý phi, giọng nói cực kì u lãnh,vang lên không ngừng trong lòng Thẩm Quý phi khiến nàng chấn động, sắcmặt đột nhiên trắng bệch.
“Vương gia, này…” Thẩm trắc phi muốnlên tiếng nhưng lại không biết nên nói gì. Nhìn thấy sắc mặt của Quý phi nương nương, nàng cũng giật mình, chẳng lẽ việc này có liên quan đếnThẩm Quý phi? Nếu quả thật xuất hiện cướp, đại ca chắc chắn sẽ phải chịu liên lụy!
Thẩm Quý phi làm sao có thể nghĩ sâu xa như thế! Càngkhông ngờ Vũ Văn Mặc sẽ phản kích, chỉa mũi nhọn về Đại ca làm ThiếuTướng quân của mình! Nên mối hận của nàng đối với Mộ Dung Thư lại caohơn.
Trong lòng Mộ Dung Thư thầm khen Vũ Văn Mặc làm tốt, khônguổng công nàng mới sáng sớm đã đến giúp hắn! Nhưng Vũ Văn Mặc đã xuấtthủ, nàng làm sao có thể ngồi không xem cuộc vui? Nghĩ liền làm, hai mắt nàng chợt rưng rưng, cầm khăn chậm mắt tựa như người bị oan uổng, tứctưởi khóc: “Là đồ hỗn trướng nào dám nói xấu thần thiếp như thế? Muốnhủy hoại thanh danh của thần thiếp? Vương gia, người nhất định phải làmchủ cho thiếp thân, cái thứ người độc ác như vậy, dám đổi trắng thayđen, nhất định sẽ đoạn tử tuyết tôn, chắc là định nói xấu cho thần thiếp mà!”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Thẩm Quý phi chuyển đen rồi chuyểnxanh sao đó đỏ bừng bừng. Mộ Dung Thư là đang nguyền rủa nàng đoạn tửtuyệt tôn!
Thẩm trắc phi mờ mịt, mặc dù biết việc này có liênquan đến Thẩm Quý phi nhưng rốt cuộc nàng vẫn mơ hồ không rõ chuyện nàylà như thế nào.
Khóe miệng Vũ Văn Mặc giật giật, đoạn tử tuyệt tôn? Mặc dù hơi độc miệng nhưng cũng không tệ.
Ánh mắt cả ba người đều dừng trên người Thẩm Quý phi.
Thẩm Quý phi cảm giác da đầu run lên, trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng,nàng khẽ cau mày, cố gắng suy nghĩ ra một lời giải thích rõ ràng.
Mộ Dung Thư khép hờ mắt, sắc mặt nghiêm trọng, nàng đứng lên, đi đến trước mặt Vũ Văn Mặc khóc rống, “Gia, người nhất định phải làm chủ cho thiếp! Nếu không để cho Thẩm Thiểu Tướng quân ra làm chứng, nói rõ ngày ấykhông xuất hiện cướp. Nếu như không nói rõ ràng, thần thiếp có chết cũng phải chứng minh mình trong sạch.”
Đôi mắt của Vũ Văn Mặc chợtlóe, khóe miệng nhếch lên, hắn gật đầu đáp: “Việc này liên lụy rất lớn.Ngày mai bản Vương sẽ vào triều bẩm báo lên Hoàng Thượng để người hạ chỉ tra xét rõ ràng!”
Sắc mặt Thẩm Quý phi càng thêm tái nhợt, haitay khẽ run rẩy. Chuyện nàng và phụ thân hợp mưu lần này Hoàng Thượngkhông hề hay biết, nếu để Hoàng Thượng phát hiện, sợ rằng sẽ hạ chỉ traxét! Đến lúc đó, nàng sẽ không dễ dàng thoát thân! Đáng chết, chỉ vìmuốn lợi dụng việc này để đưa Nhu nhi thượng vị, sau đó phụ thân ở trêntriều sẽ áp chế Mộ Dung Thu, đến lúc đó, Thẩm gia có thể độc đại, nàngcó thể phong hậu, sau này khi Hoàng Thượng băng hà, nàng tất nhiên sẽtrở thành Hoàng Thái hậu. Nhưng bây giờ ăn vụng không xong mà con bịbắt!
“Vương gia không cần phiền như thế. Dĩ nhiên bản Cung biếttên khốn đó vu oan cho Vương phi, đồng thời cũng hãm hại luôn Thẩm Thiểu Tướng, cho nên lúc đó đã truyền lệnh xử tử hắn rồi.” Thẩm Quý phi nóixong, trong lòng đau như dao cắt, đau chết đi! Đau chết đi!
Sauđó nàng nhìn Mộ Dung Thư nói, “Vương phi yên tâm, tên kia đã bị xử tử.Thanh danh của Vương phi tuyệt đối sẽ không bị tổn hại.”
Lúc này, Thẩm trắc phi mới nhận ra: Thẩm Quý phi muốn vu tội cho Mộ Dung Thư,hủy hoại thanh danh của nàng ta, cuối cùng kết quả lại hoàn toàn ngượclại, Vương gia lại nhúng tay vào chuyện này. Đương nhiên nàng biết rõngày Mộ Dung Thư đến Liễu phủ thì Vũ Văn Mặc không có xuất phủ, vậychuyện này rõ ràng là Vũ Văn Mặc đang giúp đỡ cho Mộ Dung Thư, khôngmuốn nàng ta bị hủy đi thanh danh!
Hắn vì bảo vệ cho Mộ Dung Thư, không tiếc mà đối chọi căng thẳng với Thẩm Quý phi! Chẳng lẽ là vì bảovệ thanh danh phủ Nam Dương Vương như lời hắn nói? Nét cười trên môiThẩm trắc phi lập tức biến mất. Nàng nhìn Vũ Văn Mặc, thật sự nàng córất nhiều điều muốn hỏi hắn, đáng tiếc nàng không thể. “Vương gia cùngtỷ tỷ xin đừng tức giận. Quý phi nương nương vì bảo vệ thanh danh của tỷ đã cho xử tử người nọ. Chuyện này đừng nhắc tới nữa.”
“Thế cũngtốt, nhưng sau này lại có sự việc như thế xảy ra, chỉ mong Quý phi nương nương đừng tự làm chủ thì tốt hơn.” Vũ Văn Mặc không đổi sắc, lạnh lùng nói.
Thẩm Quý phi thật sự là đang tự tát mình, tự làm tự chịu! Chỉ vì vậy mà đắc tội với Vũ Văn Mặc! Thật là tức cười mà!
Mộ Dung Thư vẫn im lặng, bởi vì một khi Vũ Văn Mặc đã mở miệng thì ThẩmQuý phi chắc chắn phải có phần kiêng kị, sự việc thế này sẽ không xảy ra lần thứ hai nên nàng cũng không cần thiết khiến cho Vũ Văn Mặc khó xử.Bỗng nhiên, nhớ tới điều gì, nàng liền ngẩng đầu, nhìn Thẩm Quý phi nói: “Hôm qua phụ thân có truyền tin báo cho thần thiếp, nói Quý phi nươngnương đề nghị nâng Thẩm trắc phi làm bình thê, người cũng không có ýkiến, tất cả đều do thần thiếp làm chủ.”
“Hả? Vậy Vương phi có đồng ý không?” Thẩm Quý phi trầm giọng hỏi.
Mộ Dung Thư mỉm cười, nhìn Vũ Văn Mặc nói: “Tất cả đều do Vương gia làmchủ.” Chuyện đã đến mức này thì giải quyết cho hết luôn đi, tránh saunày lại vì chuyện bình thê mà làm phiền đến nàng! Huống hồ, lần này VũVăn Mặc đứng về phía nàng, nhưng lần sau thì ai biết được!
Thẩmtrắc phi tràn đầy hy vọng nhìn Vũ Văn Mặc. Ngược lại thì Thẩm Quý phicũng không mong chờ lắm vì thứ nhấ - cơn giận của nàng vẫn chưa nguôi,thứ hai - nàng mơ hồ cảm thấy Vũ Văn Mặc căn bản không có ý bình thê!
Quả nhiên, Vũ Văn Mặc lạnh lùng trả lời: “Nếu như Hoàng Thượng có hai Hoàng Hậu, bản Vương liền lập bình thê.”
Thẩm trắc phi lại một lần nữa phải ôm lấy thất vọng, nàng cúi đầu, siết chặt hai nắm tay, lòng tự hỏi: Chẳng lẽ nàng yêu cầu nhiều lắm sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]