Nhìn thấy sắc mặt của hai người, Mộ Dung Thư khẽ cau mày.
Vân Mai nói nhỏ: “Tình trạng của Liễu tiểu thư không tốt, nô tì đã mời đạiphu, nhưng Liễu tiểu thư nhất quyết không chịu cho đại phu khám.”
“Đi.” Mộ Dung Thư thêm cau chặt mày, vì vậy liền bước nhanh vào phủ.
Lát sau, Mộ Dung Thư đã trở lại Mai viên. Bên trong Mai viên tràn ngập ánh sáng, trên đường đi đều treo đèn lồng.
Khi đến gần, liền nghe thấy tiếng khóc bi thống của một đứa trẻ, “Mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân.”
Mộ Dung Thư lập tức đẩy cửa phòng ra, nhất thời, mùi máu tươi liền ập vàomũi. Tim Mộ Dung Thư đập mạnh một cái, dự cảm bất hảo càng thêm mãnhliệt.
Liễu Ngọc Nhi bị thương? Nàng quay đầu nhìn vẻ lúng túng của Vân Mai và Thanh Bình, dự cảm càng mãnh liệt.
“Hiên nhi, đừng khóc.” Giọng nói yếu ớt, còn có chút bất đắc dĩ của Liễu Ngọc Nhi vang lên.
“Mẫu thân.” Hiên nhi hoảng sợ hô to, nhìn thấy gương mặt tái nhợt cùng đôimắt dần mất đi ánh sáng của mẫu thân thì bé rất sợ. Bé biết mẫu thân rất đau, toàn thân đều rất đau, nếu không sẽ không cau mày, rồi còn nhịnđau rên rỉ.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư dừng bước, không bước đến nữa.Hồng Lăng đang túc trực bên giường, nhìn thấy Mộ Dung Thư liền đi tới,”Vương phi.”
“Vương phi đã trở lại…” Liễu Ngọc Nhi nằm ở trêngiường, nghe thấy Mộ Dung Thư trở về, nàng muốn đứng lên, nhưng toànthân đều vô lực, không thể chống đỡ nổi. Hiên nhi thấy thế, thân hình bé nhỏ liền nhào lên giường, cố hết sức đỡ mẫu thân dậy.
Hốc mắt Hồng Lăng đỏ hoe, nàng vừa ngừng khóc không lâu, khi vừa nhìn thấy Mộ Dung Thư thì nước mắt lại dâng lên.
Mộ Dung Thư nặng nề bước đến cạnh giường.
Nàng lướt qua Hồng Lăng, đi đến bên giường, nhìn thấy y phục của Liễu NgọcNhi đã rách tươm không đủ che thân, gương mặt thì tái nhợt đến đáng sợ,Mộ Dung Thư lại càng thêm kinh hãi! Chỉ mới có mấy ngày ngắn ngủi mà sao nàng ấy lại thê thảm thế này? Ai đã bắt cóc mẹ con nàng? Đột nhiên, tầm mắt của Mộ Dung Thư rơi vào cổ của Liễu Ngọc Nhi! Trên đó đầy dấu hônvà dấu răng bầm tím!
Chuyện gì đã xảy ra? Mộ Dung Thư giống nhưchìm vào một hầm băng, lãnh ý tầng tầng lộ ra, lạnh đến thấu xương! Rõràng là thế mà! “Hiên nhi, con theo Hồng Lăng ra ngoài một lát? Mẫu thân có chuyện muốn nói với Vương phi.” Liễu Ngọc Nhi cười dịu dàng với MộDung Thư rồi nghiêng đầu nhìn Hiên nhi, nhẹ giọng nói.
Mộ Dung Thư ngồi xuống giường, liền ôm lấy Liễu Ngọc Nhi. Khi nàng ôm Liễu Ngọc Nhi, nàng cảm nhận rõ ràng là nàng ấy đang run rẩy. Hốc mắt của Mộ Dung Thư liền đỏ lên, các vết trên cổ đã thê thảm như vậy thì vếtthương trên mình sẽ sẽ như thế nào.
“Cảm ơn ngươi đã cứu ta. Nếungươi không cứu được ta, chỉ sợ là bây giờ ta đã chết rất thảm đi. Có lẽ sau khi chết thi thể còn bị ném vào bãi tha ma, Hiên nhi cũng sẽ bị hại chết. Thư nhi… Ta suy nghĩ là có phải kiếp trước ta gây tội ác tày trời nên kiếp này mới chịu quả báo? Vương Quân Sơn sủng thiếp diệt thê, tiện nhân kia hại ta phải chạy đến kinh thành mà giờ vẫn không chịu buôngtha cho ta. Thực ra, ta đã quyết định dẫn Hiên nhi đến một trấn nhỏ, mua một vài mẫu ruộng rồi mẹ con ta sẽ sống an lành qua ngày. Nhưng… Thếnhưng… Đã không còn cách nào thực hiện được nữa rồi.”
Mộ Dung Thư trầm mặc, chỉ là ôm nàng càng chặt hơn, chờ nàng nói tiếp.
“Thư nhi… Ta có thể ích kỷ cầu xin ngươi một điều là chiếu cố Hiên nhi?Không có ta, một mình nó thì chắc chắn phải nó sẽ phải ra đường xin cơm, nếu mà nó quay về vương phủ thì chỉ có một con đường chết.” Nàng càngnói, giọng nói càng nhẹ đi, dần dần, Mộ Dung Thư phải kề tai sát miệngnàng, mới có thể nghe rõ lời nàng.
“Được.” Mộ Dung Thư trả lời mạnh mẽ.
Nghe vậy, Liễu Ngọc Nhi khẽ cười nói: “Như vậy thì ta an tâm rồi.” Mộ DungThư run lên, câu nói cuối cùng này cơ bản là không có phát ra tiếng, chỉ có khẩu hình! Những lời nói trên là nàng ấy đã dùng hết khí lực để nói! Bỗng nhiên, Mộ Dung Thư cảm thấy người mình đang ôm trong lòng mềm nhũn đi, Liễu Ngọc Nhi đã khép hai mắt vĩnh viễn, nhưng nàng vẫn nở nụ cườitrên môi.
“Ngọc Nhi!”
“Liễu tiểu thư!”
Mộ Dung Thư nhìn thấy nụ cười trên môi Liễu Ngọc Nhi, trong lòng như bị cào xé, từng đợt co rút đau đớn.
“Mẫu thân!” Một bóng dáng nhỏ bé chao đảo chạy vào, leo lên giường, liềnnhào vào người Liễu Ngọc Nhi, hai bàn tay bé nhỏ đang cố sức lay lay bàn tay lạnh lẽo của Liễu Ngọc Nhi, “Mẫu thân, mẫu thân, người tỉnh lại đi, Hiên nhi không thể không có người. Mở mắt ra đi, mẫu thân. Đừng bỏ Hiên nhi mà?”
Mọi người bên cạnh che miệng khóc nức nở.
MộDung Thư nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt nước mũi của Hiên nhi,lòng càng thêm đau đớn. Giờ nàng mới phát hiện, trong cái thời cổ đại vô tình này, sinh mệnh con người rất nhỏ nhoi cùng yếu ớt. Một nữ tử lương thiện như Liễu Ngọc Nhi lại bị ruồng bỏ rồi nhận một kết cục bi thảmnhư vậy! Mà kẻ đã trao lời ước hẹn cho Liễu Ngọc Nhi lại coi lời ước hẹn của mình như rác rưởi, nói quên liền quên, có mới nới cũ!
“Mẫuthân… Hiên nhi không phá nữa. Hiên nhi sẽ cố gắng đọc sách, sau này lớnlên thành quan to, không để ai khi dễ mẫu thân! Hiên nhi sẽ cùng mẫuthân giặt quần áo. Hiên nhi sẽ cố gắng giặt nhiều hơn người, Hiên nhi sẽ luộc trứng gà cho người ăn. Mẫu thân… Đừng ngủ nữa mà… Hiên nhi sẽ nghe lời người.”
“Hiên nhi làm ấm tay cho người. Mẫu thân không được ngủ? Hiên nhi sẽ ngoan ngoãn, nghe lời người.”
Hai bàn tay nhỏ bé cẩn thận nâng tay của Liễu Ngọc Nhi lên, cái miệng nhỏnhắn, hồng hồng cong lên không ngừng thổi phù phù vào tay Liễu Ngọc Nhinhằm truyền hơi ấm.
“Sao càng ngày lạnh thế này? Mẫu thân? Ngườitỉnh lại đi! Hiên nhi đốt than cho người sưởi ấm.” Bàn tay lạnh lẽo củaLiễu Ngọc Nhi trượt khỏi bàn tay nhỏ bé của Hiên nhi, Hiên nhi càng khóc nức nở.
Mộ Dung Thư nghèn nghẹn trong cổ họng, nàng nhẹ nhàngbuông Liễu Ngọc Nhi xuống, ôm Hiên nhi vào trong ngực, “Hiên nhi, đừngkhóc. Mẫu thân của con đã được giải thoát! Người bây giờ rất mệt, cầnphải ngủ một giấc thật dài.”
“Vậy lúc nào người sẽ thức dậy?”Hiên nhi thút thít, tay bé nhỏ đưa lên quệt đi nước mắt, quật cườngkhông cho nước mắt rơi xuống, ngây thơ hỏi.
Mộ Dung Thư cúi đầunhìn nụ cười trên môi Liễu Ngọc nhi, nhẹ giọng nói với Hiên nhi: “Sẽ rất lâu, rất rất lâu, nhưng con yên tâm, người vẫn luôn ở bên cạnh con.”
“Mẫu thân… Không được… Con không cho mẫu thân ngủ đâu! Hiên nhi đã đáp ứngmẫu thân, Hiên nhi sẽ nghe lời.” Hiên nhi liều mạng lắc đầu, khóc cànglợi hại.
Mộ Dung Thư hốc mắt ửng đỏ, ôm Hiên nhi vào trong ngực, mặc cho bé khóc, khóc một lúc lâu, bé mệt mỏi liền ngủ.
Mộ Dung Thư giao Hiên nhi cho Thu Cúc, “Ôm Hiên nhi đến phòng bên cạnh,đêm nay ngươi sẽ vất vả một chút, túc trực ở đó chăm sóc Hiên nhi đi.”
“Vâng.” Thu Cúc gật đầu, nhẹ nhàng ôm lấy Hiên nhi đi đến phòng bên cạnh.
Sau đó, Mộ Dung Thư liền an bài hậu sự cho Liễu Ngọc Nhi.
Một lúc lâu sau, rốt cục cũng đã an bày mọi chuyện thỏa đáng. Mộ Dung Thư đến chính sảnh của Mai viên. Mã hộ vệ đã chờ sẵn ở đó.
“Hồi Vương phi, người bắt cóc Liễu tiểu thư là hai nam nhân bịt mặt, sau khi quăng Liễu tiểu thư cho đám ăn mày liền biến mất. Nô tài đã phái ngườitruy lùng, đáng tiếc là bởi vì hai người che mặt nên không tìm được.Nhưng mười tên ăn mày có khai, giọng của hai người bịt mặt không phảingười địa phương, có chút giống với giọng của vùng Thanh châu! Còn vềphần tiểu thiếu gia, do một nông dân cứu được đưa về vương phủ.” Mã hộvệ đem việc trình bày một cách ngắn gọn, khuôn mặt hắn lạnh như băng,nhưng lúc nhắc đến việc Liễu Ngọc Nhi rơi vào tay mấy tên ăn mày thìtrong mắt lại hiện một đạo ánh sáng lạnh.
Nghe vậy, tâm Mộ DungThư khẽ run. Mười tên ăn mày? Trách không được, trách không được, trênngười Liễu Ngọc Nhi lại có nhiều vết thương như vậy, trách không được là đại thương trầm trọng đến không sống nổi! Trách không được nàng khăngkhăng không cho đại phu khám! Nàng ấy muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuốicùng của mình!
“Việc này không cần tiếp tục truy cứu, cũng khôngcần báo quan. Báo cho cấp dưới của ngươi là không được để lộ ra việcnày. Nếu để lộ dù chỉ một chút, đừng trách bản Vương phi ra tay vôtình.” Mộ Dung Thư lạnh giọng phân phó. Nếu Liễu Ngọc Nhi muốn bảo vệdanh dự cuối cùng, không để Hiên nhi bị đả kích cũng như bị người đờimiệt thị, vậy để nàng hoàn thành tâm nguyện cho nàng ấy đi.
Dùsao thì việc này đã được lập kế hoạch chu đáo, cho dù có báo quan thìcũng chỉ khiển trách mấy tên ăn mày nhưng lại để cho toàn thiên hạ biếtchuyện tủi nhục của Liễu Ngọc Nhi. Nếu vậy thì sẽ để cho Vương Quân Sơn ở Thanh Châu xa xôi vỗ tay chúc mừng, đặc biệt là tiện thiếp to gan lớnmật kia!
Nghĩ đến tiện nhân đó, ánh mắt Mộ Dung Thư càng rét lạnh.
Việc này tuyệt đối có liên quan đến tiện nhân đó!
“Vâng, vậy mười tên ăn mày kia xử lý như thế nào?” Mã hộ vệ hỏi. Nghe vậy, đôi mắt của Mộ Dung Thư cành thêm rét lạnh, dù mười người này có phải làchủ mưu hay không thì nàng mặc kệ, bọn chúng dám không để ý đến sự đauđớn, thống khổ của Liễu Ngọc Nhi mà thay phiên dày vò nàng khiến nàngchết thảm như vậy! Nếu như mười người này có chút điểm lương tâm, saobọn họ có thể tàn nhẫn làm nhục một nữ tử gầy yếu như Liễu Ngọc Nhi đếnchết được?
“Đưa đến Liễu phủ giao cho Liễu Đại nhân, ta sẽ nóitoàn bộ chuyện của Liễu tiểu thư cho Đại nhân biết.” Con người của MộDung Thư khẽ động, trầm giọng phân phó.
Nàng biết, nếu giao mườingười này cho Liễu Đại nhân, Liễu Đại nhân sẽ bảo vệ danh dự cho Liễugia, không nghi ngờ gì là mười người này chắc chắn phải chết!
“Vâng ạ.”
Sau khi Mã hộ vệ lui ra, Hồng Lăng mắt mũi đỏ hoe đi đến cạnh Mộ Dung Thư,thương cảm nói: “Liễu tiểu thư thật đáng thương. Đến cùng là ai đối phóvới Liễu tiểu thư như thế?”
Mộ Dung Thư im lặng, đôi con ngươi càng rét lạnh, sắc mặt càng trầm tĩnh.
“Lúc Liễu tiểu thư được cứu về, áo không đủ che thân, máu cứ chảy khôngngừng. Đại phu nhìn từ xa nói, Liễu tiểu thư sinh non. Những người đóthật sự quá tàn nhẫn mà! Liễu tiểu thư đang mang thai sao lại có thể mất hết nhân tính hại chết nàng?” Hồng Lăng run run vai, có chút kích độngnói.
Có thai? Là con của Vương Quân Sơn! Chẳng lẽ tiện nhân kiađã sớm biết? Vì không muốn cho Liễu Ngọc Nhi có cơ hội trở mình nên mớimua sát thủ? Mộ Dung Thư cau mày, trong lòng đã có tính toán.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của một nha hoàn, “Vương phi, Vương gia đến.”
Vũ Văn Mặc đến?
“Nô tì lui xuống trước.” Hồng Lăng lập tức lau khô nước mắt, biết Vương gia đến là vì có chuyện tìm Vương phi, nàng ở đây không tiện cho nên mớixin lui xuống.
Mộ Dung Thư gật đầu, “Ừ.”
Sau khi Hồng Lăng rời khỏi, Vũ Văn Mặc bước vào.
“Thần thiếp gặp qua gia.” Mộ Dung Thư liền đứng dậy phúc thân hành lễ với VũVăn Mặc. Nàng biết, đã trễ thế này mà Vũ Văn Mặc còn đến tìm nàng chắcchắn là vì chuyện của Liễu Ngọc Nhi. Chắc là sau khi rời khỏi đây, Mã hộ vệ đã đến gặp hắn.
Từ sau khi bước vào, Vũ Văn Mặc cứ chăm chúnhìn Mộ Dung Thư, còn nàng sau khi hành lễ liền ngồi xuống, Vũ Văn Mặccũng ngồi bên cạnh.
“Nàng muốn nuôi dưỡng con trai của Liễu Ngọc Nhi?” Vũ Văn Mặc trầm giọng hỏi.
“Vâng.” Mộ Dung Thư dứt khoát nó. Dù cho Liễu Ngọc nhi có mang Hiên nhi giaocho nàng hay không thì nàng cũng sẽ chăm sóc cho đứa bé này. Trong lòngnàng không thể nào chịu đựng được cảnh Hiên nhi lưu lạc xin cơm, thậmchí trở lại vương phủ để bị tiện nhân kia ngược đãi.
Thế nhưng…Nàng nhìn Vũ Văn Mặc, thấy sắc mặt của hắn cũng không có gì bất thườngnên không biết hắn đang nghĩ gì. Có lẽ giữ Hiên nhi lại không phải làmột lựa chọn sáng suốt, thậm chí còn ảnh hưởng đến hắn.
Conngươi của Vũ Văn Mặc lóe lên, sau khi trầm mặc nửa khắc thì mới trả lời: “Nàng đã quyết định giữ nó thì cứ giữ nhưng cả đời của nó tuyệt đốikhông phải là con của Vương Quân Sơn, bản Vương quyết định giữ nó chỉ vì nó là con mồ côi của Liễu Ngọc Nhi, là con nuôi của nàng.”
MộDung Thư kinh ngạc, trong lòng hoàn toàn hiểu ý của hắn! Một, có thể giữ lại Hiên nhi nhưng nó không còn là con của Vương Quân Sơn, điều này cónghĩa là Hiên nhi vĩnh viễn không thể nhận tổ quy tông. Hai, giữ lạiHiên nhi là vì tình thương, hắn cũng không nỡ để một đứa trẻ mồ côi phải lưu lạc khắp nơi.
Bất kể là cái ý nào thì hắn đã đồng ý cho nàng giữ lại Hiên nhi!
“Cảm ơn.” Mặc kệ là hắn có mục đích hay không thì sự đồng ý của hắn rất quan trọng. Dù sao, nếu hắn không đồng ý thì nàng không biết sẽ phải hao tổn tâm cơ dùng bao nhiêu cách để khiến hắn đồng ý. Nghe Mộ Dung Thư nói,đôi mắt của Vũ Văn Mặc khẽ động, hắn đứng dậy, đi vài được bước thì dừng lại, đưa lưng về phía Mộ Dung Thư, lạnh lùng nói: “Mấy ngày nữa nàng sẽ lại phải vào cung, mọi chuyện cần cẩn thận.”
Mộ Dung Thư khẽ cau mày, mọi chuyện cần cẩn thận? Là chuyện hay là người? Trước mắt lạihiện lên vẻ mặt ôn hòa nhưng lại làm người ta cảm giác được sự âm trầmcủa vị Hoàng Thượng. Nhắc nhở của Vũ Văn Mặc có liên quan đến HoàngThượng?
Lúc nàng ngẩng đầu lên thì trong phòng đã không còn bóng dáng của Vũ Văn Mặc.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Thư vừa rửa mặt cùng vấn tóc xong.
“Vương phi, tiểu thiếu gia đã tỉnh.” Thu Cúc đứng ở trước cửa nói khẽ.
“Đi, bản Vương phi đến thăm nó. Ta cũng có chút chuyện muốn hỏi Hiên nhi.” Mộ Dung Thư gật đầu.
Trong phòng, Hiên nhi đứng ở trên ghế, thân hình bé nhỏ im lặng nhìn rangoài, bé ngẩng đầu nhìn lên trời, bé không khóc, không làm khó, ngượclại còn vô cùng bình tĩnh.
Nghe có tiếng động phía sau, bé nhảytừ trên ghế xuống, nhìn thấy Mộ Dung Thư, liền nhào vào lòng nàng, giọng nói non nớt của đứa trẻ xen lẫn tiếng khóc tấm tức: “Có phải là mẫuthân Hiên nhi sẽ không trở về nữa? Hiên nhi thật sự biết chuyện, Vươngphi, người có thể nói cho mẫu thân? Nói cho người biết, Hiên nhi rấtbiết nghe lời.” Khóe mắt Mộ Dung Thư cay cay, nàng nhẹ nhàng vỗ lưngHiên nhi, cười nói: “Mẫu thân Hiên nhi biết được Hiên nhi chịu nghe lờinhất định rất vui.”
“Thật vậy?” Hiên nhi thút thít hỏi. Tối hômqua, mẫu thân còn nói với bé là người sắp đi xa, không thể tiếp tục chăm sóc cho bé nữa. Bé biết, mẫu thân cũng giống như quản gia, ngủ hoàikhông tỉnh lại nữa. “Hiên nhi nhớ mẫu thân lắm.”
Mộ Dung Thư nhẹnhàng vuốt lưng bé, chờ bé bình tĩnh lại liền dịu dàng nói: “Mẫu thâncủa Hiên nhi đã mất, để ta làm mẫu thân của con nhé!” Nàng không phải là mẫu thân - người đã sinh ra bé nên dĩ nhiên không thể nào thay thế được hai chữ 'mẫu thân' kỳ diệu này.
Hiên nhi vẫn không ngừng khóc,bé chỉ mới ba tuổi, tuy là có biết chuyện hơn so với những đứa bé đồnglứa khác nhưng mất đi tình thương của mẫu thân vẫn là một sự mất mátkhông gì so sánh được.
“Mẫu thân? Vương phi xinh đẹp làm mẫu thân của Hiên nhi?” Giọng nói buồn bã, không xác định hỏi lại.
“Ngoan.” Mộ Dung Thư ôn nhu dụ dỗ.
Dỗ hơn nửa ngày, Hiên nhi mới ngừng khóc, mắt phượng nhỏ đã sưng húp, bénhìn thấy vạt áo của Mộ Dung Thư ướt một mảng, còn có cả nước mũi củamình thì vội dùng ống tay áo lau đi, “Hiên nhi không ngoan, làm dơ yphục của mẫu thân rồi.”
Bé cẩn thận lau nước mắt trên vạt áonàng, càng lau thì mắt càng ửng đỏ, “Hiên nhi không cố ý đâu, Hiên nhisẽ nghe lời, Hiên nhi lau sạch cho mẫu thân. Mẫu thân đừng không cầnHiên nhi!” Lòng Mộ Dung Thư lại đau đớn, ôm chầm lấy Hiên nhi, “Mẫu thân thề, tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ rơi Hiên nhi! Mẫu thân sẽ thươngHiên nhi như mẫu thân con vậy.”
Hiên nhi nhào vào lòng Mộ Dung Thư, mắt đầy nước, bé rất quật cường không để cho nước mắt rơi xuống.
Qua một lúc lâu, bé mới trả lời: “Hai người kia bắt mẫu thân đi, rồi cònđánh người, trên người mẫu thân có rất nhiều vết thương. Mẫu thân đau,Hiên nhi cũng đau. Hiên nhi không thể khóc, bọn họ là người xấu!”
Nghe bé ngây thơ nói Liễu Ngọc Nhi bị đánh, ngực Mộ Dung Thư lại càng thêmxót. Nàng nhẹ nhàng hôn lên má, rồi nói với Hiên nhi: “Hai người xấu xanày để ngày sau mẫu thân giúp Hiên nhi dạy cho bọn chúng một bài học.”
Vương Quân Sơn… Tiện thiếp kia… Hai người này sẽ phải trả giá thật đắt!
“Không… Đợi Hiên nhi lớn lên sẽ tự mình giáo huấn… Mẫu thân bị thương đã ngủthật lâu, Hiên nhi không muốn mẫu thân người cũng bị đánh rồi ngủ giốngvậy.”
“Ừ.” Một lúc lâu sau, Mộ Dung Thư dắt tay Hiên nhi đi đến chính sảnh.
Trong chính sảnh có Mã hộ vệ và một nam tử, người này tuy có vẻ bất an, nhưng vẫn quy củ cúi đầu đứng phía sau Mã hộ vệ.
“Hồ thúc.” Hiên nhi vừa vào chính sảnh liền chạy về phía nam tử đó.
Nam tử kia sau khi nhìn thấy Hiên nhi liền nở nụ cười hiền hậu, “Tiểu thiếu gia.”
“Mẫu thân, là Hồ thúc thúc đã cứu Hiên nhi.” Hiên nhi kéo tay nam tử kia nói với Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư gật đầu nhìn nam tử, đánh giá hắn một chút rồi lướt qua bọn họ, ngồi xuống ghế nhìn Mã hộ vệ.
Mã hộ vệ lập tức tiến lên phía trước nói: “Nô tài đã hoàn thành việc Vương phi giao phó. Nam tử này là Hồ Tam, người trong thôn Hồ gia, lúc ấy vừa trên đường đến kinh thành thì gặp hai tên bịt mặt muốn bắt cóc Liễutiểu thư cùng tiểu thiếu gia, nên đã ra tay tương trợ, đáng tiếc là hai tên kia đều có chút công phu nên không cứu được Liễu tiểu thư mà Liễutiểu thư lại liều mạng giao tiểu thiếu gia cho hắn, sau đó hắn liền ômtiểu thiếu gia trốn đến kinh thành, tìm đến phủ Nam Dương Vương.”
“Mã hộ vệ nói đúng?” Mộ Dung Thư nhìn Hồ Tam. Hồ Tam không dám ngẩng đầunhìn Mộ Dung Thư, chỉ có thể liều mạng gật đầu, “Dạ đúng. Nhưng tôikhông thể cứu được phụ nhân kia.”
“Ừ, ngươi đi đi, sau khi rờikhỏi vương phủ thì phải quên hết chuyện này. Mau theo Mã hộ vệ đến phòng thu chi lĩnh thưởng mười hai lượng bạc.” Mộ Dung Thư nhẹ giọng phânphó.
“Dạ.” Hồ Tam liền vội gật đầu, cả đời hắn chỉ quanh quẩntrong thôn, chưa từng thấy qua quý nhân. Người trước mặt hắn bây giờ làNam Dương Vương phi, với một nữ tử tuyệt sắc như thế, Hồ Tam càng khôngdám ngẩng đầu. Nhưng hắn cũng không phải là người ngu ngốc nên dĩ nhiênlà hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Mộ Dung Thư nên không ngừng gật đầu,dù gì bản thân cũng chỉ là một nông dân, không cần tự rước rắc rối vàomình. Sau khi nam tử kia đi, Mộ Dung Thư liền dẫn Hiên nhi cùng đi ănđiểm tâm.
Dùng xong điểm tâm, Mộ Dung Thư cho người mang Hiên nhi đi nghỉ còn nàng thì ngồi trong phòng đọc những tư liệu về Vương QuânSơn. Mấy thứ này là mấy ngày trước nàng sai người tra xét. Nếu biếttrước Liễu Ngọc Nhi sẽ bị hại, tất nhiên nàng đã sớm động thủ! Nhưng lúc đó, nàng vẫn còn nghi ngờ Liễu Ngọc Nhi, trong lòng vẫn còn đang phânvân là có nên giúp không thì Liễu Ngọc Nhi đã bỏ đi.
Đọc qua một lần, Mộ Dung Thư không khỏi cười lạnh.
Vương Quân Sơn quả nhiên phong lưu! Nữ nhân cùng hắn không đến một trăm cũngcó đến năm mươi. Tuy lúc hắn và Liễu Ngọc Nhi thành thân thì vẫn có thểcoi là độc thân nhưng sau khi thành thân không lâu liền mất đi hứng thúvới Liễu Ngọc Nhi, cũng bắt đầu bước vào con đường tầm hoa vấn nguyệt.
Hắn rất áo sắc… Hai mắt Mộ Dung Thư bừng sáng.
“Vương phi, Thẩm trắc phi cầu kiến.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Thanh Bình.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư khẽ cau mày, cười lạnh, nàng ta tới thật nhanh! “NóiThẩm trắc phi chờ ta nhà kề một chút, bản Vương phi lập tức tới ngay.”
Nhà kề
Thẩm trắc phi tự nhiên thưởng thức trà, ngồi chờ Mộ Dung Thư, sáng hôm naycửa cung vừa mở, nàng liền hồi phủ. Vừa về đến nàng đã nghe hạ nhân báoMộ Dung Thư chuẩn bị thu hài tử của Liễu Ngọc Nhi làm nghĩa tử!
Việc này không phải là nhỏ, dù sao đi nữa thì thanh danh của Liễu Ngọc Nhicũng không tốt, mặc kệ con nàng ta không ai thèm nuôi nấng, tuyệt đốikhông thể để phủ Nam Dương Vương thu dưỡng được!
Dù sao thì Vương gia vẫn chưa có con nối dòng! Chưa có con nối dòng lại thu nghĩa tử,nếu tin này truyền đi sẽ khiến mọi người nghĩ như thế nào? Nhất định sẽthành đề tài cho người ta nói linh tinh!
Không lâu sau, Mộ Dung Thư đã đến.
Thẩm trắc phi nhìn Mộ Dung Thư một lúc, phát hiện sắc mặt Mộ Dung Thư cóchút không tốt liền giả ý hảo tâm hỏi: “Sao sắc mặt Vương phi lại kémnhư vậy? Chẳng lẽ đêm qua người nghỉ ngơi không tốt?” Vương phi và LiễuNgọc Nhi thật sự là tỷ muội tình thâm? Đối với muội muội của mình mà MộDung Thư còn có thể tuyệt tình như thế huống gì là Liễu Ngọc Nhi! Chẳnglẽ định diễn cho Vương gia xem? Muốn tỏ ra thiện lương cho Vương giabiết?
“Chỉ là hơi lạnh một chút, không sao cả. Nhọc lòng Thẩmtrắc phi lo lắng. Sao Thẩm trắc phi không ở lại trong cung bồi Quý phinương nương thêm vài ngày, về sớm như vậy làm gì?” Mộ Dung Thư ngồixuống bên cạnh Thẩm trắc phi cười hỏi.
Nghe vậy, nụ cười bên môiThẩm trắc phi liền cứng đờ, Mộ Dung Thư muốn làm khó nàng mà! Vương giachỉ mang Mộ Dung Thư xuất cung, để nàng ở lại trong cung, bắt đầu từ tối hôm qua, một chữ 'không' quyết tuyệt của Vương gia đã biến thành cáigai trong lòng nàng.
Mộ Dung Thư vờ như những lời này chỉ là tỷmuội thăm hỏi thông thường, trên mặt vẫn tươi cười, cũng rất tự nhiênnhấp một ngụm trà.
“Hai ngày nay cũng đã làm phiền Quý phi nươngnương nhiều, nên cũng tự biết đã đến lúc phải ra về. Huống hồ sau nàycòn có nhiều cơ hội vào cung gặp Quý phi nương nương, thế nhưng, muộivừa hồi phủ, đã có chuyện lớn xảy ra khiến muội không thể không đến tìmtỷ tỷ. Muội cũng đã sai người mời Vương gia đến đây, chúng ta sẽ cùnggiải quyết chuyện này cho dứt điểm.” Trong lòng Thẩm trắc phi dâng lênsự oán hận, nhưng ngoài mặt thì lại cười, đáy mắt lóe lên vài tia tínhkế.
Chuyện lớn? Mộ Dung Thư nhếch môi, xem ra mấy ngày nay Thẩmtrắc phi đã chuẩn bị thật tốt để phản công. Chỉ sợ là nàng chờ đợi vôích, Vũ Văn Mặc chắc sẽ không cùng diễn với nàng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]