Thẩm Vương phi? Đồng nghĩa nàng ta đã lên chức bình thê?
Nghe vậy, khóe môi Mộ Dung Thư xuất hiện một tia cười lạnh, xem ra lần nàyvào cung thì Thẩm trắc phi thu hoạch cũng không nhỏ đi!
Thu Cúctrầm xuống, nếu như Thẩm trắc phi là bình thê, như vậy thì sợ rằng ThẩmQuý phi triệu kiến Vương phi vào cung là không ổn! Nàng vội nhìn VânMai, lạnh lùng hỏi: “Lời này do Phúc công công nói?”
“Vâng, chính miệng Phúc công công nói.” Vân Mai cúi đầu trả lời, không dám nhìn Mộ Dung Thư.
“Thu Cúc, không sao, chúng ta đi.” Mộ Dung Thư nhìn Thu Cúc đang lo lắngkhông ngừng nói. Thực ra thì việc này có điều kỳ lạ, dù sao thì là nhờMộ Dung Thu nên nàng mới có thể trở thành chính phi, nhưng mà Mộ DungThu vừa mới hồi triều với chiến công hiển hách, sao Hoàng Thượng lại dễdàng đồng ý với Thẩm Quý phi mà không để ý tới Mộ Dung Thu?
Nàng không tin một Đế vương lại có thể sủng hạnh một vị phi tử đến như vậy!
Nhưng trong chuyện này có điều gì đó mà nàng không thể đoán ra, nhưng lạikhông rõ là chỗ nào! Dù sao thì thánh chỉ vẫn chưa ban xuống!
Con ngươi khẽ chuyển vài vòng, suy cho cùng thì Phúc công công cũng chỉ là thái giám bên cạnh Thẩm Quý phi!
Thu Cúc thấy Mộ Dung Thư vẫn bình tĩnh, liền nhẹ giọng dặn dò Vân Mai:”Không được để việc này lộ ra.” Dù là thật hay giả, nếu như chuyện nàyđồn đãi khắp vương phủ thì rất bất lợi cho Vương phi.
Vân Mai vội vàng gật đầu.
Lúc đến tiền viện, Phúc công công đã rất sốt ruột, thấy Mộ Dung Thư đi tới, liền không nhịn được nói: “Vương phi để cho nô tài đợi thật lâu!”
Một tên nô tài đã gặp mặt không hành lễ đã vậy còn dám trách cứ? Mộ Dung Thư hơi nhíu mi, nét uy nghiêm liền hiện rõ trên mặt.
Ngày ngày đều gặp qua rất nhiều gương mặt trong cung, Phúc công công có hơisửng sốt, cảm thấy nghi hoặc: từ lúc nào mà Nam Dương Vương phi không có chút tâm cơ này lại thay đổi như thế? Chỉ một động tác nhỏ mà đã khiếncho người ta không thể xem thường. Y cũng biết mình đã thất lễ, liền vội vàng nói: “Nô tài tham kiến Nam Dương Vương phi.”
“Đi thôi.” MộDung Thư nhìn thoáng qua Phúc công công, liền hiểu là trong lòng y dĩnhiên không xem nàng là Vương phi, chỉ qua hành động và lời nói của têncông công này thì liền biết Thẩm Quý phi khinh thường nàng đến mức nào!Nhưng dù phía trước là vực sâu không đáy hay biển rộng mênh mông thìnàng vẫn xông lên mà không có chút sợ hãi.
Bất quá… Không biết Liễu Ngọc Nhi ra sao rồi?
Phúc công công càng thêm sửng sốt, sao nàng ta lại có thể phản ứng bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ nha hoàn lúc nãy không có nói chuyện Thẩm trắc phiđược nâng lên thành bình thê cho nàng ta biết? Sao nàng ta không chấtvấn? Sau đó sẽ mượn cớ này để phát giận? Đang lúc y đang đoán mò thì bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng của Mộ Dung Thư: “Chẳng lẽ Phúc công công không vội? Nếu vậy thì bản Vương phi không ngại trở về uống một ly trà rồi đợi Phúc công công cảm thấy khi nào nên đi thì bản Vương philại đến.”
Lời nói tuy bình thường nhưng càng làm cho Phúc côngcông sửng sốt, y lúc nãy đúng là có chút thất thần, phản ứng hơi chậm mà đã bị nàng ta phát hiện, từ khi nào thì phản ứng của Nam Dương Vươngphi lại nhạy bén như vậy?
“Nô tài vừa rồi thất thần, xin Vươngphi đừng trách cứ, Quý phi nương nương còn đang chờ trong cung.” Phúccông công vội trả lời.
Mộ Dung Thư nhàn nhạt gật đầu.
Ngồi vào xe ngựa do trong cung phái tới đón, dù ngoài mặt thì Mộ Dung Thưvẫn bình tĩnh nhưng hai lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Trong hoàngcung, nếu sơ suất dù chỉ một chút thì chắc chắn sẽ lâm vào vạn kiếp bấtphục, mà Thẩm Quý phi rõ ràng là không có ý tốt gì, hơn nữa còn có Thẩmtrắc phi, không biết hai người đang thiết kế cái bẫy gì để chờ nàng savào.
“Không biết Quý phi nương nương triệu Vương phi vào cung là vì chuyện gì?” Thu Cúc hỏi.
“Như lời của Phúc công công, là việc vui.” Mộ Dung Thư bình tĩnh nói. Thẩmtrắc phi không biết đã mất bao nhiêu tâm tư để có thể có được danh vịbình thê này. “Thu Cúc, vén rèm lên cho thoáng đi.”
Thu Cúc vâng lời, liền vén rèm lên.
Một cơn gió lạnh liền ùa vào trong xe ngựa, Thu Cúc thấy quần áo Mộ DungThư có chút mỏng manh liền nói: “Trời lạnh mà nô tì lại có thể quênchuẩn bị y phục cho Vương phi.”
“Không sao đâu.” Mộ Dung Thư mỉmcười nói. Nàng nghiêng đầu nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, cũng giốngnhư lần từ phủ Tướng quân trở về, bên ngoài ồn ào náo nhiệt vô cùng,nàng thấy một cặp nam nữ ở trong khách điếm*, cả hai đều mặc quần áobình thường, nữ tử nhìn thoáng qua nam tử đang bận rộn thì gương mặtgiãn ra, cười khẽ, nam tử cũng tươi cười đáp lại. Sự bận rộn là một điểm nhấn cho hạnh phúc giản đơn của bọn họ.
*: nhà trọ, khách sạn
“Vương phi đang lo lắng cho Liễu tiểu thư?” Thu Cúc thấp giọng hỏi.
Mộ Dung Thư thu hồi tầm mắt, nhìn gương mặt xinh đẹp của Thu Cúc hỏi: “Thu Cúc, ngươi muốn gả cho nam tử như thế nào?”
Thu Cúc sửng sốt, không ngờ là Mộ Dung Thư lại hỏi chuyện này, khi bìnhtĩnh lại thì gương mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ, cúi đầu nhỏ giọng trảlời: “Nô tì muốn gả cho một nông dân, mặc dù trong phủ ai cũng chê nôngdân quanh năm chân tay lấm bùn, lại không biết tình thú, càng không biết thơ ca nhưng đa số nam tử làm nông đều rất thật tâm đối với thê tử.”
Nghe vậy, Mộ Dung Thư cũng có hơi sửng sốt. Xe ngựa lắc lư, tiếng bánh xe ma sát trên mặt đường khiến nàng hoàn hồn, nhìn Thu Cúc, ôn nhu nói: “Đãcó người trong lòng?”
“Là Hoàng ca, hàng xóm cùng thôn. Hắn nói sẽ chờ nô tì.” Thu Cúc trả lời, mặt càng thêm đỏ.
Chờ? Nàng hạ mắt, Thu Cúc đã bán mình cho vương phủ. Nam tử kia sẽ chờ? Nhìn gương mặt tràn đầy hy vọng của Thu Cúc, Mộ Dung Thư chỉ cảm thấy cóchút khó chịu ở cổ họng. ( có điều muốn nói nhưng không thể nói)
Nữ nhân cổ đại có bao nhiêu người như nàng? Chỉ muốn được tự do? Có baonhiêu người giống Mộ Dung Thư vì ái thành si mà chết? Lại giống như Liễu Ngọc Nhi toàn tâm toàn ý nhưng lại bị vứt bỏ?
Chưa tới một canh giờ, xe ngựa đã đến hoàng cung.
Xe ngựa đến trước cửa cung liền ngừng lại. Nàng xuống xe, ngồi vào trong kiệu.
Suốt đoạn đường đi đều không có tiếng động gì, thỉnh thoảng thì nghe đượctiếng bước chân của bọn thị vệ tuần tra trong cung. Trong hoàng cung,quy củ sâu nghiêm, tất cả mọi người đều không dám nhìn lung tung, chỉbiết cắm đầu đi thẳng về phía trước.
Trong kiệu, sắc mặt của MộDung Thư cực kỳ lạnh lẽo. Đi hơn khoảng nửa canh giờ, kiệu liền dừnglại, bên ngoài truyền đến giọng nói eo éo của Phúc công công, “Bẩm NamDương Vương phi, đã đến Hưng Khánh cung. Xin Vương phi hạ kiệu, cùng nôtài vào yết kiến Quý phi nương nương.”
Thu Cúc ở bên ngoài, nghe vậy liền vén mành kiệu, Mộ Dung Thư vịn tay Thu Cúc bước ra.
“Vương phi, mời.” Phúc công công đi trước dẫn đường. Mộ Dung Thư cùng Thu Cúc bước theo sau.
Lọt vào mắt của Mộ Dung Thư là hoàng cung hoành tráng của triều đại chưatừng xuất hiện trong lịch sử. Mộ Dung Thư trước kia chưa từng tiến cungnên trong trí nhớ cũng không có bất kỳ ấn tượng gì với hoàng cung, dovậy nơi này đối với Mộ Dung Thư cực kì xa lạ.
Đi bộ khoảng haicanh giờ, sắc trời đã tối dần, vành trăng non đã treo lơ lửng, các bứctường thành cao ngất chìm trong ánh trăng mông lung, Hưng Khánh cung cóvẻ thần bí mà yên tĩnh, cung điện này nằm giữa rừng cây, chỉ lộ ra nóccung lợp ngói lưu ly, nhìn xa như một đảo nhỏ màu vàng rực, lầu các hoalệ được bao quanh bởi hoa thanh trì, lục bình xanh biếc mà trong vắt,trên mái ngói khắc hai con kim long cùng kim lân rất sống động, giốngnhư nó thật sự muốn bay lên, mái ngói lưu ly vàng rực của cung điện phálệ huy hoàng.
Chỉ như thế cũng đã đủ chứng minh Thẩm Quý phi cựckỳ được thánh thượng sủng ái! Chỉ có điều là bây giờ Hoàng Thượng đã bamươi chín, đã qua cái thời trẻ tuổi yêu đương kia nhưng lại có thể sủngái Thẩm Quý phi vượt qua cả Hoàng hậu!
“Quý phi nương nương, Nam Dương Vương phi đến.” Phúc công công ngừng ở ngoài điện, cất cao giọng bẩm báo.
Mộ Dung Thư cúi đầu yên lặng, Thu Cúc càng dè dặt hơn.
Lúc này, một giọng nói mềm mại, kiều mị đến tận xương của nữ tử từ trong truyền ra. “Vào đi.”
Hai nha hoàn canh giữ ngoài điện nghe vậy liền đẩy hai cánh cửa nặng nề ra, Mộ Dung Thư liền đi theo Phúc công công vào.
“Thần thiếp tham kiến Quý phi nương nương, Quý phi nương nương vạn phúc kiman.” Mộ Dung Thư phúc thân hành lễ đối với nữ tử tuyệt sắc đang ngồi ởghế chủ vị trong điện.
“Vương phi không cần đa lễ, đứng dậy đi. Ban thưởng ghế ngồi!”
Đợi Mộ Dung Thư đứng dậy, Thẩm trắc phi ngồi ở một bên liền đứng dậy hành lễ với Mộ Dung Thư, “Muội gặp qua tỷ tỷ.”
Mộ Dung Thư gật đầu, cười nói: “Muội muội đa lễ.” Thẩm trắc phi quả nhiênở đây! Thế nhưng, Vũ Văn Mặc cùng Hoàng Thượng lại không có mặt!
Sau đó, Mộ Dung Thư dời ánh mắt đến Thẩm Quý phi.
Da trắng hơn tuyết, mi thanh mày tú, môi đỏ căng mọng. Một mỹ nhân rungđộng lòng người như thế, khó trách có thể làm cho Hoàng Thượng sủng áicực độ! Nếu nét đẹp của Thẩm trắc phi là thanh nhã như trúc thì Trầm quý phi chính là diễm mỹ tuyệt luân*!
*: xinh đẹp tuyệt trần
Cung nhân mang tới một cái ghế dựa, không biết cố ý hay là vô ý lại đặt phía dưới Thẩm trắc phi. Mi Mộ Dung Thư khẽ động nhưng lại không thèm để ýmà ngồi xuống.
Thẩm Quý phi nhất thời kinh ngạc, Mộ Dung Thư saolại có thể thay đổi đến thế? Gặp chuyện thì không sợ hãi mà bình tĩnhđối mặt! Nhất thời nụ cười bên môi có chút gượng gạo. Thẩm trắc phi cúiđầu không nói, cũng không có để ý, ngược lại cho rằng đây là hợp tìnhhợp lý.
“Đi đường vất vả, uống trước ly trà nóng đi! Bản cungtriệu kiến Vương phi chỉ là muốn cùng ngươi nói chuyện phiếm.” Thẩm Quýphi nhìn Mộ Dung Thư, ánh mắt có bảy phần cười, còn ẩn dấu đi ba phầnhung ác, nhiều năm sống trong cung đã luyện cho nàng khả năng này, nàngkhông tin có người có thể nhìn thấu tâm tư của nàng. Nữ tử của Thẩm giatừ trước đến nay đều tài trí hơn người, Thẩm Nhu là muội muội của nàng,là Nhị tiểu thư của phủ Tể tướng nhưng chỉ là một Trắc phi, dĩ nhiên làlàm nàng mất mặt.
Mộ Dung Thư vẫn bình tĩnh, cười nhạt nói, “Vâng ạ.”
“Vương gia đang bàn quốc sự cùng với Hoàng Thượng tại ngự thư phòng, lát nữasẽ đến. Trời cũng đã tối, sợ rằng đêm nay không thể hồi phủ.” Thẩm trắcphi nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Thư, cười nói.
Mộ Dung Thư hơi hạmắt, không nói gì, gật đầu với Thẩm trắc phi. Nàng đang đợi, đợi ThẩmQuý phi và Thẩm trắc phi lộ ra đuôi cáo của mình, giờ phút này, chỉ cầnnàng giữ vững sự bình tĩnh thì có thể chuyển từ thế bị động sang chủđộng.
Có lẽ vì Mộ Dung Thư quá mức bình tĩnh, làm cho Thẩm Quýphi khó chịu, chỉ thấy nàng nhìn Mộ Dung Thư, tươi cười hỏi: “Nghe nóimấy ngày trước mẫu thân của Vương phi bị tiểu thiếp trong phủ hãm hại,sức khoẻ không được?”
“Từ trước giờ sức khỏe của mẫu thân đềukhông tốt, luôn phải uống thuốc bổ thân. Đã làm Quý phi nương nương nhọc lòng.” Nghe vậy, Mộ Dung Thư liền ngẩng đầu nhìn Thẩm Quý phi, mềm mạinói.
Thẩm Quý phi lập tức cau mày. Khi nào thì Mộ Dung Thư đãbiết đóng kịch? Nàng âm thầm nhìn Thẩm trắc phi. Thẩm trắc phi cũngkhông thấy lạ, liền cười nói: “Quý phi nương nương nghe nói mẫu thân của tỷ bị Nhị di nương hãm hại nên lo lắng không thôi. Vừa rồi người cònmuốn đem nhân sâm do Tây Vực tiến cống cùng tổ yến đưa đến phủ Tướngquân cho mẫu thân của Vương phi dùng nữa kìa.”
Chỉ mới nói hai ba câu thì đã xoáy vào chuyện Nhị di nương hãm hại mẫu thân, hai người này định xuống tay từ Lý thị? Mộ Dung Thư thầm nhướng mày, lập tức đứngdậy, hướng tới Thẩm Quý phi thi hành đại lễ: “Thần thiếp thay mặt mẫuthân tạ ơn Thẩm Quý phi.”
“Nhị muội, mau đỡ Vương phi dậy! Thếnào có mấy ngày không thấy, Vương phi lại đa lễ như vậy! Ở chỗ của bảncung, không cần đa lễ.” Thẩm Quý phi có chút khoa trương nói với Thẩmtrắc phi.
Thẩm trắc phi lập tức đứng dậy, bước đến đỡ Mộ DungThư, cười nói: “Tỷ tỷ không cần đa lễ, Quý phi nương nương nhân từ, nghe được chuyện của mẫu thân tỷ nên rất quan tâm. Hôm nay triệu tỷ vào cùng là uốn hỏi sức khỏe mẫu thân của tỷ có đỡ hơn chút nào chưa.”
“Nhọc Quý phi nương nương lo lắng, sức khỏe mẫu thân thần thiếp đã tốt hơnrồi.” Mộ Dung Thư vừa ngồi xuống, nghe xong lời Thẩm trắc phi lại địnhđứng dậy hành lễ, Thẩm trắc phi thấy thế, lập tức ngăn nàng lại.
“Tỷ không cần đa lễ với Quý phi nương nương, từ trước tới nay người cũngkhông câu nệ chuyện này. Nếu tỷ cứ hành lễ nhiều như vậy càng làm Quýphi nương nương khó chịu, làm giảm sự thân hòa giữa chúng ta.” Thẩm trắc phi ngăn Mộ Dung Thư rồi nói.
Mộ Dung Thư cười nhạt gật đầu: “Cấp bậc lễ nghĩa không thể bỏ, không thể để người khác nói bản Vương phi không có quy củ.”
“Haizz... Trong chuyện này thì Mộ Dung Tướng quân cũng có chút quá phận, sao lạidung túng cho một Di nương như vậy? Còn làm mẫu thân của Vương phi chịukhổ nhiều như thế.” Thẩm Quý phi thở dài, khi nhắc tới Mộ Dung Tướngquân, nàng ta bất động thanh sắc nhìn lướt qua Mộ Dung Thư, chỉ thấynàng cũng khẽ thở dài, nhưng không đáp lời.
Thầm Quý phi lập tứcra hiệu cho Thẩm trắc phi, nàng vội nói: “Kỳ thực cũng không trách MộDung Tướng quân được, Di nương kia cũng có vài thủ đoạn mới đoạt được sự yêu thích của Tướng quân. Mộ Dung Tướng quân chỉ nhất thời bị lừa, xétvề tình thì có thể tha thứ.”
Mộ Dung Thư lại thở dài.
“Nhị di nương này thật không có quy củ! Bất quá chỉ là một tiểu thiếp mà dám ám hại chủ mẫu để đoạt vị! Còn Mộ Dung Tướng quân lại quá sức hồ đồ.Tại sao có thể để mặc cho thiếp thất làm càn như vậy!” Thẩm Quý phi giận dữ quát một tiếng, ánh mắt theo sát phản ứng của Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư lại cúi đầu thở dài một lần nữa nhưng trong lòng cười lạnh:hai người đang chờ lúc này? Chỉ cần nàng mở miệng thừa nhận Mộ Dung Thudung túng Nhị di nương thì chắc chắn các nàng sẽ thừa cơ mà áp đặt tộidanh sủng thiếp diệt thê cho Mộ Dung Thu! Cho dù Mộ Dung Thu đối vớinàng không tốt nhưng đến cùng vẫn là phụ thân của nàng, nếu Mộ Dung Thuxảy ra chuyện, Lý thị cũng không xong mà nàng cũng phải chịu liên lụy!
Quan trọng nhất là sợ hai người này sau khi liên thủ định tội phụ thân xonglại tìm sai lầm của nàng để đạt mục đích đã định trước! Khóe môi củanàng gợi lên một nét cười lạnh, sợ rằng chuyện Phúc công công nói HoàngThượng đã hạ chỉ phong Thẩm trắc phi làm bình thê chỉ là cái cớ!
Các nàng, thậm chí, ngay cả Hoàng Thượng cũng e ngại Mộ Dung Thu!
Muốn nàng đến để chặn miệng Mộ Dung Thu?
Dưới ánh mắt mong đợi của hai người, Mộ Dung Thư lại cầm chén sứ lên, nhấpvài ngụm trà, than thở nói: “Nhị di nương là nhất thời hồ đồ, nhưng cũng không gây thành tội gì nhưng phụ thân lại không quen nhìn tiểu thiếphãm hại chủ mẫu mới trọng phạt, đuổi nhị Nhị di nương ra khỏi phủ. Quachuyện này, thần thiếp mới thật sự cảm nhận được tình yêu của phụ thânvới mẫu thân, không chấp nhận được việc mẫu thân chịu nửa điểm ủykhuất.”
Hoàn toàn là lời ngoài giả dối, tỷ muội Thẩm trắc phi cau mày thật chặt.
“Như thế rất tốt, Mộ Dung Tướng quân không hổ danh là người trọng tình nghĩa.” Trầm quý phi gật đầu cười nói.
“Đúng vậy, thật đúng là làm cho người ta hâm mộ.” Thẩm trắc phi che khăn cười khẽ.
Sau đó ba người tán gẫu vài chuyện rồi Thẩm Quý phi sai người mang đến một món đồ nói là muốn tặng cho Mộ Dung Thư.
Một cung nữ nâng khay lên, trên khay có một bước tượng Tống Tử Quan Âm làmbằng thuần dương chi bạch ngọc. Thẩm Quý phi nói: “Đây là pho tượng dobổn cung đích thân cầu từ chùa về, từ khi có nó, chỉ trong vòng mộttháng thì tađã hoài thai. Nay ta muốn làm chuyện tốt, tặng nó cho Vươngphi, mong Vương phi có thể mau chóng vì Nam Dương Vương sinh con. Dùsao, Vương phi đã thành thân cùng Vương gia hơn hai năm, đến giờ vẫnchưa có con thì khó tránh khỏi bị người đời đồn đãi linh tinh.”
“Vật tôn quý như thế thì thần thiếp thật sự không dám nhận.” Mộ Dung Thư vội từ chối. Nghe thấy hai câu cuối của Thẩm Quý phi THÌ đáy mắt lóe mộtchút ánh sáng lạnh.
“Tỷ tỷ hãy nhận đi, muội cũng rất muốn tỷ tỷ có thể mau chóng sinh con cho Vương gia.” Thẩm trắc phi nhẹ giọng khuyên.
Mộ Dung Thư mỉm cười nhận lấy, nghe nói về vấn đề có con liền nghiêng đầucười với Thẩm trắc phi: “Tỷ cũng hi vọng muội có thể mau chóng sinh concho Vương gia.” Lời này khẳng định rõ ràng: vấn đề lấy con nối dòng thìkhông thể áp chế nàng, nàng không được thì Thẩm trắc phi lại càng khôngđược!
Thẩm Quý phi trầm xuống, trong lòng thầm hận, sao đã hainăm rồi mà Nhu nhi không có chút động tĩnh? Để người khác dựa vào đó màlấy cớ. “Thấy hai người các ngươi hòa thuận như thế, bản cung thật vui!Trong hai năm qua, Thẩm trắc phi cũng giúp đỡ Vương phi không ít, lạithay Vương gia giải quyết rất nhiều phiền toái.”
“Đây đều là chuyện muội phải làm. Có thể giúp cho tỷ tỷ, muội thật vui.”Thẩm trắc phi thân thiết nhìn Mộ Dung Thư, nhưng trong lòng nàng rất lo, thái độ bây giờ của Mộ Dung Thư rất bình tĩnh, tuy nàng và Thẩm Quý phi đã sắp xếp mọi chuyện rất kín kẽ, không chút sơ hở nhưng vẫn khôngtránh được có chút lo lắng.
Thẩm Quý phi rất hài lòng với phảnứng vừa rồi của Mộ Dung Thư, nàng ta tiếp lời: “Thực ra đây cũng làchuyện Thẩm trắc phi phải làm, nhưng nghiêm chỉnh mà nói việc Thẩm trắcphi ra tay quản lý chuyện trong phủ vẫn là không được, bản cung liềnnghĩ là đề nghị nâng Thẩm trắc phi lên bình thê, sau này nàng có thểdanh chính ngôn thuận vì Vương gia cùng Vương phi mà phân ưu, Vương phi, ngươi nghĩ sao?”
Thẩm trắc phi nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư. Nàngtin Mộ Dung Thư hiểu rõ Thẩm Quý phi đang buộc chính phi phải gật đầuđồng ý chuyện này! Dù sao phong bình thê thì cũng phải có sự đồng ý củachính phi mới được.
Mộ Dung Thư nhìn Thẩm Quý phi rồi lại nhìnThẩm trắc phi, sau đó cười tươi. “Chuyện này chỉ cần Vương gia đồng ý là được. Mà chắc là Vương gia cũng đã đồng ý rồi, nếu không sao HoàngThượng lại hạ chỉ.” Dứt lời, nàng liền cúi đầu bưng ly trà nhấp mộtngụm, lúc cúi đầu cũng đã nhìn thấy sự buồn bã trong mắt Thẩm Quý phi.
“Nói vậy, Vương phi đã đáp ứng việc này?” Thẩm Quý phi lại hỏi.
Hai tay Thẩm trắc phi nắm chặt.
“Không phải đã hạ thánh chỉ? Một khi đã như vậy, ý kiến của thần thiếp cònquan trọng? Huống hồ, từ trước tới nay, thần thiếp đều lấy Vương gia làm trọng, Vương gia đã đồng ý nên hoàng thượng mới hạ chỉ, thần thiếpđương nhiên không có ý kiến gì rồi.” Mộ Dung Thư cười trả lời.
“Trẫm hạ chỉ gì?”
Cửa điện mở ra, liền có hai người tién vào, Hoàng Thượng mặc long bào đi phía trước, theo sau là Vũ Văn Mặc trong quan bào.
Thấy hai người xuất hiện, cả Thẩm Quý phi và Thẩm trắc phi cùng cau mày. Sao Hoàng Thượng lại có mặt lúc này? Không phải bọn họ có chuyện trọng yếucần trao đổi?
Đợi đến lúc hai người đến gần, Mộ Dung Thư mới nhìn thấy rõ gương mặt của Hoàng Thượng.
Không hổ là Thiên tử, cao cao tại thượng, thật là uy nghiêm, long bào khoáctrên người được làm từ tơ lụa vàng dệt hoa văn hình mây, phía trên thêuchín con rồng, trên đầu đội mão màu đen, trước mão rũ xuống mười haihàng dây ngọc nam cương, ngay hai bên mão được điểm hai viên ngọc hồngchâu đỏ rực, tóc được búi lên và cố định bằng một cây trâm bạch ngọc hoa điền cực kỳ trân quý. Đây là người cai trị đời thứ mười sáu của triềuĐại Ngụy, nắm trong tay toàn bộ quyền lực. So sánh với gương mặt ngũquan rõ ràng như điêu khắc của Vũ Văn Mặc thì tướng mạo Hoàng Thườngbình thường nhưng lại lộ rõ sự uy nghiệm của bậc đế vương. Nàng khôngkhỏi kinh ngạc, không phải hoàng thượng là thúc thúc của Vũ Văn Mặc? Tại sao lại khác nhau như thế, xem ra diện mạo của Hoàng Thượng giống vịThái hậu đã quá cố hơn.
Vũ Văn Mặc theo sau khi nhìn thấy Mộ Dung Thư thì có hơi kinh ngạc, nhưng chỉ trong nháy mắt, liền khôi phục như bình thường.
Khi nghe xong câu hỏi của hoàng đế, Thẩm Quý phi liền nhanh chóng tiến lên nói rõ. “Hồi Hoàng…”
Nhưng nàng ta không ngờ là Mộ Dung Thư lại đi trước một bước đứng lên hành lễ với Hoàng Thượng rồi nói: “Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng, HoàngThượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Hồi Hoàng Thượng, mấy người thầnthiếp là đang bàn về chuyện bình thê của Thẩm trắc phi, Phúc công côngđến vương phủ truyền lời với thần thiếp nói Hoàng Thượng đã hạ chỉ phong Thẩm trắc phi làm bình thê.”
“Hạ chỉ?” Hoàng đế nghe vậy, nét cười trên mặt liền biến mất, sắc mặt trầm xuống, nhìn về phía Thẩm Quý phi, ánh mắt chất vấn.
Còn Vũ Văn Mặc lại nhìn Mộ Dung Thư, con ngươi đen có chút kinh ngạc, sauđó lại nhìn hai người Thẩm Quý phi cùng Thẩm trắc phi cũng là sắc mặtchất vấn.
Trầm Quý phi cùng Thẩm trắc phi có chút kinh hoảng nhìn nhau. Giả truyền thánh chỉ tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ! Hai nàng đều không ngờ là Mộ Dung Thư lại nói thẳng ra trước mặt Hoàng Thượngnhư vậy, nhưng Thẩm Quý phi phản ứng nhanh nhạy, liền cười trả lời: “Hồi Hoàng Thượng, chắc là Phúc công công truyền sai lời làm Vương phi hiểulầm. Là nô tì muốn Phúc công công đến hỏi Vương phi có đồng ý cho Thẩmtrắc phi làm bình thê không.”
“Đúng vậy, chắc là Phúc công côngtruyền sai lời, Vương phi nghe lầm, lúc ấy Quý phi nương nương rõ rànglà sai Phúc công công truyền lời như thế.” Thẩm trắc phi cũng tiến lênbiện hộ. “Nghe lầm?” Vũ Văn Mặc thấy Hoàng Thượng im lặng, liền nhìn vềphía Mộ Dung Thư.
Giờ phút này, Mộ Dung Thư giống như bỏ ngoàitai mọi lời của Thẩm Quý phi và Thẩm trắc phi, ngơ ngác hỏi lại: “Chẳnglẽ Vương gia chưa đồng ý phong Thẩm trắc phi làm bình thê?”
Conngươi đen của Vũ Văn Mặc vốn đang ẩn chút lửa giận, nhưng nhìn đến biểutình ngơ ngác của Mộ Dung Thư lại có vẻ tươi cười, trả lời đơn giản:”Không.”
Mặc dù chỉ một câu trả lời ngắn gọn, nhưng đã làm choThẩm trắc phi run rẩy không ngừng, trước mặt nhiều người như vậy mà saochàng lại có thể trả lời thẳng thừng như thế? Chàng chưa từng nghĩ sẽcho ta một địa vị cao hơn?
Mộ Dung Thư cũng có chút xấu hổ, trong lòng không hiểu hành vi của Vũ Văn Mặc, vừa rồi nàng còn đoán là Vũ Văn Mặc sẽ vì mặt mũi Thẩm trắc phi mà gật đầu đồng ý thế nhưng hắn lại nói không!
Không khí nhất thời có chút xấu hổ, Hoàng Thượng nheomắt, phân phó cho Tổng Quản thái giám đang hầu trước điện: “Khang An,kéo Phúc công công xuống tử hình ngay. Lúc bắt hắn không được gây ra náo động, bịt miệng hắn lại đi.”
“Vâng.” Thái giám tổng quản lĩnh mệnh, xoay người thi hành lệnh.
Mộ Dung Thư nhìn lướt qua Hoàng Thượng, giết người để chặn miệng? Xem raquả nhiên Hoàng Thượng cực kỳ sủng ái Thẩm Quý phi, biết rõ Thẩm Quý phi đang đùa giỡn thánh chỉ nhưng vẫn làm lơ không truy cứu. Nhưng Mộ DungThư lại phát hiện ra tuy Hoàng Thượng ra lệnh xử tử Phúc công công,nhưng lại không dây dưa với chuyện Thẩm Quý phi muốn phong Thẩm trắc phi làm bình thê.
“Hoàng Thượng, sao người xử lý xong quốc sự nhanhvậy? Nô tì còn chưa sai ngự thiện phòng chuẩn bị bữa tối nữa.” Thẩm Quýphi ở bên cạnh Hoàng Thượng đã bốn năm, nhìn sắc mặt Hoàng Thượng lúcnày liền biết không thể nhắc lại chuyện vừa rồi, bây giờ chỉ còn cách là để việc sau hẳn tính. Nàng bước xuống, đỡ Hoàng Thượng đến vị trí chủvị, lúc quay người nhìn xuống Mộ Dung Thư, trong ánh mắt có xen thêm một tia hung ác.
“Có Nam Dương Vương hỗ trợ, Trẫm dĩ nhiên phải nhanh hơn rồi.” Hoàng đế ôn nhu nói.
Một âm mưu được tính toán, sắp đặt tinh vi chỉ vì một câu nói nhẹ nhàng 'tử hình lập tức' của Hoàng Thượng mà nhẹ nhàng biến mất, vì lẽ này nên nói đến chuyện bình thê càng phải thận trọng.
Thẩm trắc phi vẫn thất thần, sắc mặt trắng bệch nhìn Vũ Văn Mặc. Trong lòng nàng đã biết,chuyện hôm nay chỉ một từ 'không' của Vũ Văn Mặc mà hoàn toàn thất bạirồi. Tuy Thẩm Quý phi đã từng thủ thỉ bên gối với hoàng đế nhiều lần vềchuyện này nhưng chắc chắn người sẽ không quản gia sự của Vũ Văn Mặc.
Lúc này, Vũ Văn Mặc phát hiện chỗ ngồi Mộ Dung Thư ở dưới Thẩm trắc phi,ánh mắt liền lạnh dần. Cung nhân mang ghế đến có chút do dự, nhưng dướisự cho phép của Thẩm Quý phi liền đem ghế đặt cạnh Thẩm trắc phi. Vũ Văn Mặc lạnh lùng nhìn thoáng qua Thẩm Quý phi rồi ngồi xuống.
Hoàng Thượng ngồi xuống, nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư với ánh mắt thâm trầmcùng rét lạnh. Vừa lúc Mộ Dung Thư đón được ánh mắt ấy, nàng cảm thấyrất cả kinh.
“Nói không phải khen Thẩm trắc phi, hai năm qua nàng đã toàn tâm toàn ý sẻ chia lo lắng với Vương gia. Hạ nhân nào trong phủ khi nhắc đến Thẩm trắc phi không giơ tay tán dương? Cũng giúp Nam Dương Vương phi thêm nhàn nhã.” Thẩm Quý phi nói chuyện với Hoàng Thượng,giọng nói càng thêm mềm mại, làm cho xương cốt người ta mềm nhũn.
Thẩm trắc phi tuy buồn bã nhưng nghe Hoàng Thượng hỏi liền lập tức trả lời:”Đây là bổn phận của tiện thiếp, do vậy không dám đòi ban thưởng.”
“Nếu đã vậy thì trẫm không thưởng nữa.” Hoàng đế khẽ cười nói.
Sau đó, Hoàng Thượng nhìn Mộ Dung Thư, cười nói: “Nghe nói biện pháp giảiquyết tình hình khó khăn ở vùng Giang Bắc là do Nam Dương Vương phi nghĩ ra?”
Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhìn thoáng qua Vũ Văn Mặc, liền đứng dậy, cúi đầu cung kính trả lời: “Hồi Hoàng Thượng, là do thần thiếp suy nghĩ.”
Vũ Văn Mặc nhàn nhạt nhìn lướt qua Hoàng Thượng.
Trong mắt Hoàng Thượng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng liền khôi phục như bìnhthường, gật đầu tán dương: “Không thể ngờ Nam Dương Vương phi lại có tài như thế, vấn đề khó khăn này cả triều văn võ bá quan suy nghĩ mấy nămnay đều không thể giải quyết thế mà ngươi lại giải quyết dễ dàng nhưthế, xem ra Nam Dương Vương có một Vương phi thông minh như ngươi chínhlà phúc của hắn.”
Mộ Dung Thư vội trả lời: “Không dám. Thần thiếp chỉ là một phụ nhân, biện pháp này chẳng qua là đúng dịp mà thôi.” Nàng âm thầm cau mày, vì sao nàng lại cảm thấy ánh mắt Hoàng Thượng âm lãnhđến cực độ? Tuy là người đang cười, ánh mắt cũng rất nhu hòa, nhưng lạikhiến nàng cảm giác được nguy cơ, trực giác của nàng từ trước tới nay vô cùng chuẩn xác. Hoàng Thượng nghe vậy thì chỉ nhàn nhạt cười khẽ.
Thẩm Quý phi và Thẩm trắc phi đồng thời kinh hãi! Mộ Dung Thư lại thông minh như thế? Giải quyết được vấn đề khó khăn mà rất nhiều quan viên khôngthể giải quyết? Thật sự chỉ là đúng dịp? Lại nhìn Vũ Văn Mặc, chẳng lẽvì sự thông minh này của nàng ta mà Vũ Văn Mặc không chút do dự từ chốibình thê?
“Bẩm Hoàng Thượng, Quý phi nương nương, bữa tối đã chuẩn bị xong.”
“Truyền lệnh đi!” Hoàng đế phân phó.
“Vâng ạ.”
Mộ Dung Thư có nằm mơ cũng không ngờ mình có thể cùng dùng bữa với Hoàngđế cổ đại. Nhưng vị Hoàng Thượng này làm nàng không thoải mái, giống như một thanh kiếm sắc bén đang chờ dịp mà đâm thẳng vào nàng. Khi vào dùng bữa, cung nhân theo ý của Thẩm Quý phi sắp xếp Vũ Văn Mặc ngồi cạnhThẩm trắc phi nên dẫn Vũ Văn Mặc về chỗ bên cạnh Thẩm trắc phi.
Lúc này, bỗng nhiên Vũ Văn Mặc lạnh giọng nói: “Quý phi nương nương, ngườihầu trong cung người thật không biết lễ nghĩa!” Thẩm Quý phi nhất thờisửng sốt, dù nàng tức giận vì thái độ bất kính của Vũ Văn Mặc nhưngchuyện này cũng là do nàng an bài nên liền đem tất cả sự tức giận củanàng trút lên người Mặc cùng Thư, nàng quát to: “Cút xuống, phạt ba mươi đại bản!”
Cứ như thế, Vũ Văn Mặc ngồi bên cạnh Mộ Dung Thư mà sắc mặt Thẩm trắc phi lại càng trắng bệch.
Cả năm người đều im lặng dùng bữa.
Mộ Dung Thư nhìn thoáng qua sườn mặt của Vũ Văn Mặc, nàng phát hiện so với khi ở vương phủ, ở trong cung hắn càng lạnh lùng hơn, trước kia cùnglắm chỉ là núi băng còn bây giờ là hàn băng vạn năm, trong lòng nàngthắc mắc chuyện này là sao?
Mặc dù đồ ăn rất phong phú, cũng nhưtrong vương phủ chưa hề ăn qua nhưng Mộ Dung Thư nuốt không trôi, chỉ ăn vài miếng liền gác đũa. Thẩm trắc phi cũng chỉ uống một chén canh. CònVũ Văn Mặc chỉ ăn một miếng trái cây nhỏ rồi cũng buông đũa, chỉ cóHoàng Thượng và Thẩm Quý phi là ăn nhiều hơn một chút.
Dùng xong bữa tối, cung nữ dâng lên hoa quả tráng miệng cho mỗi người.
“Bên người Nam Dương Vương chưa có con nối dõi, Trẫm rất là lo lắng! MongVương phi có thể vì Nam Dương Vương mà sinh con nối dõi.” Hoàng đế nhìnMộ Dung Thư cười nói.
Mộ Dung Thư đang muốn đáp lại thì Thẩm Quýphi liền nói: “Trước kia nô tì thường nghe phu nhân của các vị quan viên nói, Nam Dương Vương phi quản Nam Dương Vương rất chặt nên bây giờ bêncạnh Nam Dương Vương cũng chỉ có ba vị phu nhân.”
Nghe vậy, thần sắc Hoàng Thượng chợt u ám, ánh mắt tỏ vẻ không đồng ý nhìn Mộ Dung Thư.
“Hồi Hoàng Thượng, gần đây tỷ tỷ cũng đang tìm nữ nhân cho Vương gia nhưngđáng tiếc là chưa tìm được ai phù hợp.” Thẩm trắc phi tranh lời vào.
Mộ Dung Thư nhàn nhạt nhìn lướt qua Thẩm Quý phi cùng Thẩm trắc phi, không nóng không vội, cực kì cung kính trả lời: “Thần thiếp mắt mũi vụng về,chỉ sợ chọn trúng người Gương gia không ưng nên mới không dám tự tiệnlàm chủ.”
“Năm nay Nam Cương có tiến cống mười vị mỹ nữ, ai nấycũng quốc sắc thiên hương, ban cả cho Nam Dương Vương.” Hoàng Thượngnhìn Nam Dương Vương nói.
Lời này vừa nói ra, Thẩm trắc phi đangtươi cười bỗng cứng đờ. Nữ tử của Nam Cương đều yêu mị như hồ, công phu ở trên giường cực cao ( =.=||). Mới năm trước đây, Thanh Bình Vương được ban cho năm người thì mỗi ngày đều ở trong phòng năm người, thê thiếptrong phủ đều thất sủng. Mà đây là đến tận mười người? Nàng lập tức đưamắt nhìn Mộ Dung Thư.
Trên mặt Mộ Dung Thư không có nửa phần lolắng, mà còn cười đáp tạ: “Thần thiếp tạ…” Nhưng nàng chưa nói hết câuthì Vũ Văn Mặc đã bật dậy, chắp tay nói: “Tạ hảo ý của Hoàng Thượngnhưng thần không thể nhận được.”
Hoàng đế cau mi, “Vì sao?”
Mọi người đều nhìn Vũ Văn Mặc chờ đợi.
“Chuyện Giang Bắc thần vẫn chưa xử lý tốt, nếu như lúc này trong phủ lại cóthêm mười người thiếp thì dân chúng vùng Giang Bắc sẽ nhìn thần như thếnào? Thần không muốn dân chúng mất đi tín nhiệm với thần, cũng như vớitriều đình, mong Hoàng Thượng thành toàn.” Giọng nói Vũ Văn Mặc trầmthấp nhưng lại cực kỳ quyết tuyệt.
Hoàng Thượng trầm mặc.
Thẩm trắc phi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trên mặt Mộ Dung Thư không có biểu cảm dư thừa, nhưng khi hắn cự tuyệt thìnghi ngờ trong lòng nàng càng sâu sắc. Vũ Văn Mặc hôm nay có chút khônggiống với ngày xưa, nhưng không giống ở đâu thì nàng nghĩ nửa ngày cũngnghĩ không ra, chỉ có thể chắc chắn nó có liên quan với Hoàng Thượng!
“Coi như là Trẫm nhiều chuyện. Một khi đã như vậy, để một thời gian nữa rồitính tiếp.” Hoàng đế thở dài, giọng nói thập phần vô vị nói.
Thẩm Quý phi âm thầm nhìn Mộ Dung Thư, sâu trong mắt có một tia đề phòng.Hôm nay, Mộ Dung Thư không có chỗ gì không ổn, ứng phó vô cùng hoàn hảo, không để người ta tìm ra sai lầm, còn khuôn mặt tươi cười thật khôngchê vào đâu được! Lại nhìn đến Nhu nhi, mặc dù Nhu nhi có tâm cơ, có thủ đoạn, nhưng Mộ Dung Thư tuyệt đối là một cường địch.
“Sắc trời đã tối, thần cáo lui.” Vũ Văn Mặc trực tiếp nói.
“Nếu trời đã tối, không bằng ở lại trong cung đi, ngày mai rồi hẳn hồi phủ,vừa lúc bản cung cũng muốn tán gẫu cùng với Vương phi và Thẩm trắcphi.” Thẩm Quý phi cười nói.
“Tạ hảo ý của nương nương! Trongphủ, thần còn có việc chưa xử lý xong, không thể để đến ngày mai. Cứ đểNhu nhi ở lại cung đêm nay đi, ngày mai thần sẽ cho người tiến cung đónNhu nhi hồi phủ.” Vũ Văn Mặc kiên quyết.
Hoàng Thượng cũng không giữ lại, mà chỉ gật đầu nói: “Nếu còn có việc chưa xử lý, liền trở về đi.”
Hoàng Thượng đã mở miệng, Thẩm Quý phi muốn giữ cũng không thể giữ.
Về phía Thẩm trắc phi, mặc dù nàng muốn cùng Vũ Văn Mặc hồi phủ, nhưngnghe lời của Vũ Văn Mặc thì chỉ có thể ở lại. Nhưng lại không nghe hắnđề cập đến chuyện cũng để Mộ Dung Thư ở lại thì trong lòng tự nhủ mìnhphải bình tĩnh, lúc này tâm nàng cũng không tránh khỏi đau đớn. Nếu nhưtrước đây, hắn chắc chắn sẽ cùng ở lại cùng với nàng.
“Thần thiếp cáo lui.” Mộ Dung Thư lập tức bước ra sau Vũ Văn Mặc cung kính hành lễvới Hoàng Thượng và Thẩm Quý phi. Nàng đã lãng phí quá nhiều thời giantrong cung mà tình hình Liễu Ngọc Nhi và Hiên nhi còn chưa biết ra sao,cứ tưởng nàng phải ở lại hoàng cung, thật không ngờ Vũ Văn Mặc lại muốnxuất cung, dĩ nhiên nàng phải tóm lấy cơ hội này mà cùng hắn xuất cung.
Hoàng Thượng gật đầu, “Ừ, đi đi.”
Sau khi Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư rời đi, Thẩm trắc phi liền nhìn theo bóng lưng của hai người, không nhịn được cúi đầu. Không, không được, nàngkhông thể buông tay! Nàng quay đầu nhìn Thẩm Quý phi, nàng liền mỉm cười ý bảo nàng không cần để ý, hôm nay không được thì không có nghĩa là hôm sau không được. Chức Vương phi này nhất định có phần của nàng!
…
Đêm yên tĩnh, bên tai chỉ nghe được vó ngựa cùng tiếng bánh xe ma sát trên mặt đường.
Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Cả hai nhìn nhau, chỉ im lặng, chẳng nói gì.
Do có Vũ Văn Mặc bên trong nên Thu Cúc liền phải ngồi ngoài xe ngựa. Cứ đi một lúc thì nàng lại quay đầu lo lắng nhìn về vào trong xe tuy chẳngnhìn thấy gì. Dù sao thì Vương phi rất ít khi ở cùng một chỗ với Vươnggia, mà trong hai lần gặp mặt trước, Vương gia đều mang theo tức giậnrời khỏi phòng của Vương phi, lúc này đây… Bên trong xe, lại im lặng đến dị thường.
“Nàng là Mộ Dung Thư thật sao?” Đôi mắt sắc bén củaVũ Văn Mặc gắt gao nhìn thẳng Mộ Dung Thư, không buông tha một biểu tình nhỏ nào trên mặt nàng.
Mộ Dung Thư vẫn bình tĩnh mỉm cười trả lời: “Là thần thiếp.”
“Ngày đó, nàng nói muốn bản Vương bỏ nàng, không phải là nói đùa?” Vũ Văn Mặc vẫn nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư có chút giật mình, từ khi tỉnh lại ở vương phủ, nàngđã bắt đầu chuẩn bị cho việc rời đi. Nếu không phải vì Lý thị, nếu mànàng an bày không chu đáo sẽ liên lụy đến không ít người nên mới để đếnngày hôm nay, nhẫn nại đợi chờ cơ hội. Nhưng nàng không ngờ là hôm nayVũ Văn Mặc lại hỏi như vậy, nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.
“Bất kể là nói đùa hay nói thật, tốt nhất thì nàng nên quên cái ý nghĩ nàyđi. Kể từ ngày nàng được gả vào phủ Nam Dương Vương, vận mệnh của nàngđã không còn nằm trong tay nàng.” Giọng của Vũ Văn Mặc trầm xuống, nhưng lại mang theo một chút hiu quạnh cùng bất đắc dĩ. ( Mặc ca giống như là sợ tỷ rời đi ấy, cơ mà biết phải k nữa..)
Mộ Dung Thư nhíu mày.
“Nhưng cũng sẽ có một ngày nàng có thể tự do. Bất quá…” Vũ Văn Mặc thu hồi ánh mắt sắc bén, thanh âm trầm thấp, giọng nói của hắn lẫn cùng tiếng xengựa.
“Gia còn thiếu thần thiếp một điều kiện.” Mộ Dung Thư nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc nói.
Vũ Văn Mặc ngẩng đầu lên, nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt chứa đựng một tia huyết quang. Hắn mím chặt môi, khó khăn nói: “Nếu hai năm sau tavẫn còn sống, Mộ Dung gia vô sự, bổn Vương đáp ứng điều kiện của nàng!”
Nghe vậy, Mộ Dung Thứ cúi đầu suy nghĩ, lời của hắn có ý gì?
Nàng cứ ôm nghi ngờ cho đến lúc về đến trước cửa vương phủ, lúc xuống xengựa, Vũ Văn Mặc nói với nàng: “Nàng là Nam Dương Vương phi, nhất cửnhất động đều bị người ta để ý. Sáng nay nàng làm rất tốt nhưng lát nữavào phủ, sau khi nhìn thấy Liễu Ngọc Nhi, hi vọng nàng có thể duy trìđược sự tỉnh táo và bình tĩnh.”
Mộ Dung Thư nhíu mày, hắn đã biết chuyện của Liễu Ngọc Nhi? Mà cũng đúng, Mã hộ vệ là người của hắn,trong cung chắc là cũng có người của hắn nên hắn mới nhận được tin tứcnhanh như vậy.
Vừa xuống xe đã thấy hai nha hoàn Vân Mai và Thanh Bình đang đứng chờ ở ngoài cửa vương phủ. Nhìn thấy Mộ Dung Thư, VânMai cùngThanh Bình chạy tới xe ngựa, “Vương phi!”
Hai người nhìnthấy Vũ Văn Mặc bên cạnh liền phúc thân hành lễ: “Nô tì tham kiến Vươnggia, Vương phi.” Vũ Văn Mặc lạnh lùng nhìn Vân Mai và Thanh Bình, rồi đi nhanh vào trong phủ.
Vân Mai cùng Thanh Bình nhìn Vũ Văn Mặc đixa, lo lắng nhìn Mộ Dung Thư rồi chần chừ như có điều muốn nói, cuốicùng Thanh Bình cắn răng nói: “Vương phi, Liễu tiểu thư đã được cứu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]