So với Bối Giang Thành, ưu thế lớn nhất của Chu Nghiêu Uẩn là hiểu rõ được Quý Trần Ai, cậu biết nên dùng vẻ mặt gì khiến Quý Trần Ai nhẹ dạ, cũng biết nên dùng ngữ khí vì chính mình mà tranh thủ tình thế có lợi.
Bối Giang Thành sắp bị biểu tình của Chu Nghiêu Uẩn làm tức chết rồi, nhưng lúc này cậu ta chỉ có thể lấy tay đè cổ lại, vô lực ho khan. Biểu tình của Chu Nghiêu Uẩn rất rõ ràng —— nếu như Bối Giang Thành còn dám nói loạn một câu, Chu Nghiêu Uẩn liền dám bóp chết cậu ta trước mặt Quý Trần Ai.
Nếu như Quý Trần Ai đúng là đóa bạch liên hoa cái gì cũng không biết, vậy cậu ta đại khái cũng sẽ thật sự cảm thấy không dối gạt về hành động của Chu Nghiêu Uẩn. Nhưng trải qua một loạt sự tình, trên tay cũng có mạng người, Quý Trần Ai đối với lời của Chu Nghiêu Uẩn lại không có phản ứng quá khích mãnh liệt, nhìn thấy Chu Nghiêu Uẩn bóp cổ Bối Giang Thành, chỉ tiến lên ngăn cản, vẫn chưa trách cứ Chu Nghiêu Uẩn gì thêm.
Bối Giang Thành ho khan lợi hại, chờ cậu ta rốt cuộc dừng lại, cảm xúc của Chu Nghiêu Uẩn cũng bình tĩnh lại, cậu ôm Quý Trần Ai như trước, ánh mắt nhìn về phía Bối Giang Thành, giống như là một con sói hoang chỉ thấy được thỏ trắng nhỏ, lúc nào cũng có thể tiến lên xé xác thỏ trắng nhỏ tan nát.
Nhưng vẻ mặt của cậu tuy là như vậy, ngữ khí lại ủy khuất vô cùng, cậu nói: “Ca ca, có người bắt nạt em.”
Quý Trần Ai nghe Chu Nghiêu Uẩn, lại lộ ra nụ cười bất đắt dĩ, từ trình độ nào đó mà nói, Bối Giang Thành quả thật là đang lợi dụng hệ thống bắt nạt người.
Bất quá Chu Nghiêu Uẩn nào có biểu hiện ra cậu thảm như vậy.
Quý Trần Ai nói: “Ngoan, không sao rồi.”
Nếu như chỉ nghe đối thoại, còn tưởng rằng người bị bóp cổ chính là Chu Nghiêu Uẩn đấy, Chu Nghiêu Uẩn lại nói: “Ca ca, chúng ta đi có được không?”
Quý Trần Ai nói, được rồi.
Vì vậy Chu Nghiêu Uẩn nghiêng đầu qua chỗ khác, hôn đỉnh đầu Quý Trần Ai một cái, sau đó đứng dậy định khom lưng ôm Quý Trần Ai.
Bối Giang Thành hoàn toàn không ngờ tới sự tình sẽ phát triển như vậy, cậu ta khàn giọng nói: “Chu Nghiêu Cần! Anh điên rồi! Anh không nghe thấy lời Chu Nghiêu Uẩn vừa mới nói sao? Hắn là tên điên biến thái, anh…”
Quý Trần Ai một mặt bất khả tư nghị nhìn về phía Bối Giang Thành, sau đó nhẹ nhàng thở dài, nói: “Cổ họng của cậu vẫn ổn chứ?”
Bối Giang Thành trừng mắt nhìn Quý Trần Ai, ánh mắt cùng biểu tình kia toàn bộ đều không thể hiểu nổi hành vi của Quý Trần Ai.
Quý Trần Ai lại nói: “Đợi lát nữa đi bệnh viện kiểm tra một chút đi.”
Bối Giang Thành vẫn ngơ ngác nhìn Quý Trần Ai.
Quý Trần Ai bị ánh mắt Bối Giang Thành nhìn có chút khổ sở, anh vươn tay vỗ vỗ vai Bối Giang Thành, anh nói: “Tôi không tin, Chu Nghiêu Uẩn sẽ hại chết tôi.”
Bối Giang khàn giọng nói: “Nhưng hắn thật sự mà, anh tin tôi có được không?”
Quý Trần Ai nói: “Tôi tin tưởng cậu, cũng tin tưởng em ấy, thế nhưng Bối Giang Thành, cậu có nghĩ tới hay không, ngay cả tương lai cũng có thể bị thay đổi.”
Bối Giang Thành ngẩn người, dường như không rõ ý tứ những lời này của Quý Trần Ai.
Quý Trần Ai lại nói: “Tương lai của cậu, có phải là đã bị cải biến không?”
Câu nói này, giống như đánh tỉnh Bối Giang Thành, bên trong hốc mắt cậu ta bắt đầu tích trữ nước mắt, giống như là nhớ lại thứ gì đáng sợ, cậu ta nghẹn họng nói với Quý Trần Ai: “Quý Trần Ai, tôi thích anh.”
Quý Trần Ai nói: “Ừ, tôi cũng thích cậu.”
Quý Trần Ai quả thật rất thích Bối Giang Thành đứa trẻ này, lớn lên dễ coi, làm người cũng không đáng ghét, nếu như không có những sự việc hỏng bét trong nhà kia, cậu ta đại khái cũng sẽ lớn lên thành một thanh niên được người ta yêu thích, tìm một người để yêu, qua hết cả đời này.
Chu Nghiêu Uẩn rất không thích Quý Trần Ai nói bốn chữ “Tôi thích cậu” với Bối Giang Thành, nhưng cậu không hề nói gì, chỉ là ôm chặt lấy Quý Trần Ai từ phía sau.
Bối Giang Thành nói: “Anh cũng thích Chu Nghiêu Uẩn?”
Quý Trần Ai bất đắc dĩ quay đầu liếc nhìn Chu Nghiêu Uẩn mặt không hề có cảm xúc, tựa hồ như trước khí đô đô đích, nói: “Em ấy là em trai của tôi, tôi trở về thì đánh em ấy.”
Tuy Quý Trần Ai chưa nói, nhưng cũng không đại biểu anh hoàn toàn không ngại lời nói thật của Chu Nghiêu Uẩn —— cái gì gọi là muốn thao anh?
Bối Giang Thành không thể lý giải hoàn toàn suy nghĩ trong lòng Quý Trần Ai, nhưng cậu ta nhìn thấy sự hiểu ngầm giữa hai người Quý Trần Ai và Chu Nghiêu Uẩn, không cam lòng… Vẫn không cam tâm a… Bối Giang Thành nặng nề cắn ngón tay, biểu tình như muốn khóc vừa muốn cười.
Quý Trần Ai nói: “Vậy tôi đi trước, Bối Giang Thành…”
Chu Nghiêu Uẩn đột nhiên mở miệng nói: “Vì sao tao lại hại chết ca ca?”
Ánh mắt Bối Giang Thành có chút vẻ thần kinh, cậu ta nói: “Chu Nghiêu Uẩn, tao biết mày cũng có nó.”
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ai?”
Bối Giang Thành nhẹ nhàng phun ra hai chữ giống như quả bom: “Tiểu Thất.”
Quý Trần Ai và Tiểu Thất đồng thời nổ, Quý Trần Ai nói: “Mẹ kiếp, Tiểu Thất ngươi thế mà lại sản xuất số lượng lớn?”
Tiểu Thất nói: “C*t chó! C*t chó! Ta là độc nhất vô nhị, ta là độc nhất vô nhị!” Nó tức giận đến mức lời nói cũng có chút không rõ ràng.
Chu Nghiêu Uẩn hiển nhiên không hiểu Tiểu Thất trong miệng Bối Giang Thành là có ý gì, cậu hơi nhíu mày: “Đó là cái gì?”
Sắc mặt Bối Giang Thành có chút kỳ quái, bởi vì còn đang trong thời gian lời nói dối giả tận thế kéo dài, điều này cũng mang ý nghĩa Chu Nghiêu Uẩn không nói dối —— như vậy, vì sao Quý Trần Ai lại thờ ơ không động lòng đối với thôi miên của cậu?
Hay là nói, hệ thống của Chu Nghiêu Uẩn không tên là Tiểu Thất?
Những vấn đề này khiến cho Bối Giang Thành có chút mờ mịt, cho nên dáng dấp cậu ta lúc này, thoạt nhìn có mấy phần ngu ngốc.
Câu hỏi của Chu Nghiêu Uẩn không có được đáp án, vì vậy cậu lại lập lại một lần, cậu nói: “Tại sao, tao sẽ hại chết ca ca?”
Bối Giang Thành đờ đẫn liếc nhìn mắt Chu Nghiêu Uẩn một cái, chốc lát sau, mới nói: “Bởi vì mày không thể bảo vệ anh ấy.”
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Mày lại nói đùa?”
Bối Giang Thành nói: “Mày không có cách nào bảo vệ anh ấy, Chu Nghiêu Uẩn, mày quá yếu, Chu Nghiêu Cần cần người đến bảo vệ, tao mới là người có thể bảo vệ anh ấy.”
Chu Nghiêu Uẩn hướng về phía Quý Trần Ai oán trách nói: “Ca, người này không phải điên rồi sao.”
Quý Trần Ai liếc nhìn Chu Nghiêu Uẩn một cái, nói: “Đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.”
Bối Giang Thành muốn vươn tay kéo Quý Trần Ai, nhưng cậu ta phát hiện Quý Trần Ai trước mắt lại cách xa cậu ta đến vậy, xa tới mức cậu ta đưa tay ra, nhưng ngay cả một góc áo cũng không kéo được.
Thời điểm Bối Giang Thành ngã vào trong bóng tối, xưa nay chưa từng nghĩ tới, sẽ có người lôi cậu ta ra, cậu ta cho là cậu ta sẽ ở trong bóng tối mục nát thối rữa, cho đến khi biến mất, lại không nghĩ rằng có người kéo cậu ta lên. Người kia cũng không cường tráng, thậm chí còn ngồi ở xe lăn, người đó nói với cậu ta hết thảy rồi sẽ khá hơn, sau đó mỉm cười với cậu ta, đưa mắt nhìn cậu ta rời đi.
Tất cả sẽ không tốt lên, trong giấc mộng Bối Giang Thành, chính cái người rời đi ấy, tử trạng thê thảm, chết không được tử tế.
Mà cái người luôn mồm luôn miệng nói phải bảo vệ anh ấy đâu? Bối Giang Thành chỉ cảm thấy đầu đau kịch liệt, Chu Nghiêu Uẩn trước mắt cậu ta, cùng Chu Nghiêu Uẩn trong giấc mộng giao hòa vào nhau, cậu ta nghe được tiếng khóc như dã thú rít gào của Chu Nghiêu Uẩn, cùng với, như ẩn như hiện, xác chết mục nát thối rữa kia.
Chu Nghiêu Uẩn cùng Quý Trần Ai cứ như vậy mà đi, bọn họ giống như không để ý Bối Giang Thành về sau sẽ làm ra chuyện gì tổn thương bọn họ. Bối Giang Thành chậm rãi bò lên trên ghế sô pha, sau đó đốt một điếu thuốc.
Cổ họng của cậu ta bị Chu Nghiêu Uẩn bóp rất đau, vốn không nên hút thuốc, nhưng cậu ta đã không nhịn được.
Qua một hồi lâu, người ngoài cửa mới vào phòng, nói một câu, thiếu gia, bác sĩ đã gọi đến.
Bối Giang Thành lạnh lùng ngước mắt, nói câu không cần.
Trên cổ cậu ta, hiện lên rõ ràng dấu tay của Chu Nghiêu Uẩn, Bối Giang Thành lấy tay vuốt ve, sau đó nghĩ tới nụ cười của Quý Trần Ai. Rực rỡ, giống như ánh nắng mặt trời, nụ cười làm cậu ta muốn nắm giữ.
Bối Giang Thành ném thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc, giọng khàn khàn nói: “Các anh giúp tôi điều tra một người.”
Chu Nghiêu Uẩn từ lúc đến đây đã không cao hứng, lúc rời đi, tâm tình càng thêm không vui. Cậu không biết Bối Giang Thành làm thế nào để mà có thể khiến cậu không có biện pháp nào khác nói hết ra những lời trong lòng, thế nhưng cậu biết, câu nói này nhất định sẽ có ảnh hưởng rất lớn với thái độ của Quý Trần Ai với cậu.
Nhất định có ảnh hưởng, bởi vì Quý Trần Ai lúc này, thật sự không biết nên chung sống thế nào với Chu Nghiêu Uẩn.
Tâm tình kích động xong tỉnh táo lại lại, Quý Trần Ai rất dễ dàng chú ý tới một số chi tiết nhỏ của Chu Nghiêu Uẩn bình thường dưới cái nhìn của anh thì không có gì, nhưng tinh tế nghĩ lại thì rất có vấn đề.
Ví dụ như hôn mắt anh, hôn đỉnh đầu anh, dắt tay anh, ôm anh thật chặt. (Giờ anh mới phát hiện ra sao =))))
Những thứ này nếu tỉ mỉ nghĩ lại, là biết ngay không phải hành vi nên có giữa hai anh em, Quý Trần Ai vốn trì độn trong tình cảm, trước đây không chú ý tới, hiện tại qua trò nháo của Bối Giang Thành, tâm tư Chu Nghiêu Uẩn xem như hoàn toàn bạo lộ ra.
Hai người ngồi trên xe, bầu không khí có vẻ hơi lúng túng.
Chu Nghiêu Uẩn không chịu được bầu không khí như thế này trước, cậu lầm bầm một câu: “Ca ca giận em?”
Quý Trần Ai không lên tiếng, anh nhìn khuôn mặt anh tuấn của Chu Nghiêu Uẩn, chỉ có thể thở dài.
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ca ca sau này sẽ không để ý tới em?”
Quý Trần Ai chậm rãi nói câu: “Chu Nghiêu Uẩn, anh là anh trai của em.” Ý này, đã vô cùng rõ ràng.
Chu Nghiêu Uẩn trầm mặc một hồi, mới từ trong miệng nghẹn ra một câu: “Em ghét Bối Giang Thành.” Thật muốn cứ như vậy mà giết chết cậu ta. Đương nhiên, câu tiếp theo không có nói ra trước mặt Quý Trần Ai.
Quý Trần Ai nói: “Em như vậy, bị mẹ biết được thì làm sao bây giờ?”
Chu Nghiêu Uẩn kéo dài giọng: “Ca, trước đây lúc Chu Nghiêu Cần thích em, mẹ cũng đã biết rồi.” Hơn nữa không có ngăn cản, chỉ là có vẻ đặc biệt gây khó dễ.
Quý Trần Ai không nói, ngăn cản lớn nhất cư nhiên vừa bắt đầu đã giải quyết, anh trầm mặc một hồi, lại nói: “Chúng ta đều là nam.”
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Em mặc kệ, em cứ thích ca ca.”
Rõ ràng đã hơn hai mươi tuổi, còn làm ra bộ dáng trẻ con, nhưung cố tình Quý Trần Ai lại dính chiêu này, nếu như Chu Nghiêu Uẩn mạnh bạo, đoán chừng đã sớm bị Quý Trần Ai một cước vô địch phi phi phi phi chân đạp thành chó.
Đến cuối cùng cũng hết cách với Chu Nghiêu Uẩn rồi, Quý Trần Ai chỉ có thể nói: “Chúng ta trước tiên bình tĩnh một chút được chứ, để anh nghĩ suy nghĩ thật kỹ.?”
Chu Nghiêu Uẩn nặng nề hừ một tiếng, xem như là tạm thời đồng ý với đề nghị với Quý Trần Ai.
Quý Trần Ai đột nhiên liền nhớ ra gì đó, dặn dò: “Em đừng bí mật đi chỉnh Bối Giang Thành đấy.”
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ca ca bất công!”
Quý Trần Ai: “…” Quả thật là rất bất công, nếu không bất công đã sớm đem thằng nhóc xấc xược nhà em đánh một trận trước mặt Bối Giang Thành rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]