Chương trước
Chương sau
Edit: Koliz

Quý Trần Ai hoàn toàn không có cách nào lý giải suy nghĩ lúc này của Bối Giang Thành, mà Bối Giang Thành dường như cũng không có ý định để Quý Trần Ai lý giải. Sau khi cậu ta khi biết Chu Nghiêu Uẩn đang trên đường đuổi tới bên này, lập tức muốn đưa Quý Trần Ai dời khỏi nơi này.

Quý Trần Ai nhìn bên dưới Bối Giang Thành giống như bình tĩnh, ẩn giấu đi điên cuồng, cự tuyệt đề nghị đưa anh rời đi từ Bối Giang Thành, anh nói: “Bối Giang Thành, nếu như cậu thật sự muốn giúp tôi dù sao cũng nên để tôi biết cậu đến cùng muốn làm những gì đi.”

Nghe yêu cầu của Quý Trần Ai, biểu tình của Bối Giang Thành thoạt nhìn rất phức tạp, cậu ta nói: “Tôi biết anh là thiên hướng Chu Nghiêu Uẩn, nhưng mà Chu Nghiêu Cần, tôi nhớ rất rõ ràng, anh đúng là bị Chu Nghiêu Uẩn hại chết…” Lúc nói lời này cậu ta vô cùng nghiêm túc, nếu không phải Quý Trần Ai biết điều này là tuyệt đối không thể nào, chỉ sợ cũng phải sinh ra nghi hoặc liệu nội dung Bối Giang Thành nói rốt cuộc có phải sự thật hay không.

Bất quá Quý Trần Ai cũng từng nhớ tới Tiểu Thất đã từng nói, Tiểu Thất nói, bởi vì sự lựa chọn của anh, tương lai của anh là không xác định, cho nên mỗi khi anh làm ra một lựa chọn, như vậy kết cục tương lai sẽ bởi vì sự lựa chọn của anh mà sinh ra biến hóa. Như vậy những chuyện tương lai phát sinh trong miệng Bối Giang Thành kia, có thể là một trong vô hạn khả năng kết cục tương lai hay không đây?

Thế nhưng những thứ này đều là suy đoán của Quý Trần Ai, hiện tại tiểu Thất quá hỗn loạn không cách nào đưa cho Quý Trần Ai một đáp án xác thực.

Chu Nghiêu Uẩn sau khi nhận được tin nhắn Quý Trần Ai kêu Tiểu Thất giúp gửi tới, rất nhanh tra ra vị trí của Quý Trần Ai, so với cậu, Bối Giang Thành chẳng biết từ lúc nào có ký ức trọng sinh vẫn là có hơi non nớt, không tới một giờ, đã lộ tung tích nơi đó với Chu Nghiêu Uẩn.

Bối Giang Thành trước tiên đã nghĩ mang Quý Trần Ai đi, nhưng lúc chờ cậu ta muốn hành động cũng đã quá muộn, Chu Nghiêu Uẩn cùng người cậu mang theo, đã đến ngoài cửa.

Nếu như Bối Giang Thành không có sử dụng “Thánh quang của thánh nhân” với Quý Trần Ai, vậy bất luận Chu Nghiêu Uẩn dẫn theo bao nhiêu người, e rằng đều không phải là đối thủ của cậu ta. Chỉ cần một trận tẩy não, thủ hạ của Chu Nghiêu Uẩn, có thể biến thành súng trong tay Bối Giang Thành.

Bất quá bây giờ Bối Giang Thành không thể sử dụng kỹ năng với Quý Trần Ai, vậy thì mang ý nghĩa, hiện nay Bối Giang Thành, cũng không có biện pháp nào có thể thoát vây tốt. (Ý là không sử dụng được với Ai Ai → Tưởng Tiểu Uẩn có hệ thống → Không thể sử dụng Thánh quang của thánh nhân với thủ hạ Tiểu Uẩn.)

Bối Giang Thành sắc mặt âm trầm nghênh đón Chu Nghiêu Uẩn vào trong nhà, biểu tình của cậu ta cực kỳ khó coi, ánh mắt nhìn về phía Chu Nghiêu Uẩn, quả thực giống như là ở một hung thủ giết người tội ác tày trời, trong đó tràn ngập phẫn nộ cùng căm hận. Quý Trần Ai thậm chí suy đoán, nếu như Bối Giang Thành có thể làm được, đã sớm đem Chu Nghiêu Uẩn giết chết.

Sắc mặt Chu Nghiêu Uẩn cũng không dễ nhìn lắm, Bối Giang Thành ở ngay trước mặt cậu trói Quý Trần Ai đi, tuy rằng cậu rất nhanh tra được vị trí Bối Giang Thành, đồng thời chạy tới, nhưng chuyện này cũng không hề thể hiện cậu không để tâm tới hành động của Bối Giang Thành.

itsukahikari.wordpress.com

Chu Nghiêu Uẩn mở miệng trước, cậu nói: “Bối Giang Thành, mày đang tìm cái chết?” Lúc cậu nói lời này, trên mặt không hề có biểu cảm gì, mà trong giọng nói của cậu, lại lộ ra một lệ khí khiến người phát lạnh trong lòng.

Bối Giang Thành không chút uý kị lệ khí trên người Chu Nghiêu Uẩn, cậu ta lạnh lùng trừng ngược lại, chậm rãi nói: “Chu Nghiêu Uẩn, mày dám trả lời tao mấy câu hỏi không?”

Chu Nghiêu Uẩn xì cười một tiếng: “Bối Giang Thành, mày cảm thấy mày bây giờ có tư cách gì để hỏi tao mấy câu?”

Xác thực, từ tình thế trước mắt xem ra, Chu Nghiêu Uẩn hoàn toàn chiếm vị trí chủ đạo, coi như cậu không trả lời mấy câu của Bối Giang Thành, cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì, đã vậy, Chu Nghiêu Uẩn cũng lười lãng phí miệng lưỡi với Bối Giang Thành.

Bối Giang Thành nói: “Mày không dám đúng không? Mày sợ Chu Nghiêu Cần biết?”

Chu Nghiêu Uẩn lạnh lùng nhìn lướt qua Bối Giang Thành, sau đó từ từ đi đến trước mặt Quý Trần Ai, ôn nhu nói: “Ca, em tới chậm.”

Quý Trần Ai ừ một tiếng.

Ánh mắt Bối Giang Thành nhìn về phía Chu Nghiêu Uẩn càng ngày càng khủng bố, Quý Trần Ai dám nói, nếu như ánh mắt có thể giết người, Chu Nghiêu Uẩn đã sớm chết vô số lần.

Đối mặt với Bối Giang Thành dạng này, Chu Nghiêu Uẩn nhếch miệng lên tạo một nụ cười lạnh như băng, cậu nói: ” Bối Giang Thành, lần này tao nhịn mặt mũi của anh tao mà không tính toán với mày, thế nhưng tao nhắc nhở mày, mày đừng lại chọc vào tao, bằng không…”

Lúc cậu nói lời này, toàn bộ khí thế khai hỏa, mặc dù là Quý Trần Ai ngồi ở một bên, cũng bị bộ dáng của cậu dọa, nhưng đối mặt với bộ dạng này của Chu Nghiêu Uẩn, Bối Giang Thành lại giọng nói sắc nhọn nở nụ cười, cậu ta nói: “Mày nói nhiều như vậy, hay là không dám trả lời mấy câu của tao trước mặt Chu Nghiêu Cần đúng không?”

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ca, anh có chỗ nào không thoải mái không? Đến, em ôm anh.” Cậu nói, rồi khom lưng muốn ôm lấy Quý Trần Ai.

Giọng của Bối Giang Thành vang lên phía sau Chu Nghiêu Uẩn, cậu ta nói: “Chu Nghiêu Uẩn, mày từng có tâm tư bẩn thỉu sa đọa gì với Chu Nghiêu Cần hay không?”

Nếu như dựa theo tính cách thường ngày của Chu Nghiêu Uẩn, cậu tuyệt đối sẽ không trả lời câu này, nhưng đối mặt với câu hỏi của Bối Giang Thành, động tác của Chu Nghiêu Uẩn lại dừng lại, cậu dừng động tác ôm ấp Quý Trần Ai, từ từ thẳng eo lên, quay người nhìn Bối Giang Thành.

Bối Giang Thành cũng không bởi vì ánh mắt của Chu Nghiêu Uẩn mà co rúm lại, trái lại lộ ra nụ cười quái dị, cậu ta nói: “Chu Nghiêu Uẩn, mày từng có tâm tư bẩn thỉu sa đọa với Chu Nghiêu Cần hay không?”

Chu Nghiêu Uẩn nhẹ nhàng mím mím đôi môi mỏng, chốc lát sau, mới như không còn cách nào đè nén đáp án xuống, hộc ra một chữ: “Có.”

Quý Trần Ai gần như hiểu được trong nháy mắt, Bối Giang Thành mở ra “Tận thế của người nói dối” —— Chu Nghiêu Uẩn không thể không lấy đáp án thành thật nhất, trả lời câu hỏi của Bối Giang Thành.

Bối Giang Thành đối Chu Nghiêu Uẩn đáp án không một chút nào có vẻ giật mình, hắn tiếp tục hỏi: “Mày tích trữ với Chu Nghiêu Cần, tâm tư bẩn thỉu sa đọa gì?”

Chu Nghiêu Uẩn xoay người, đi về hướng Bối Giang Thành. Cậu vừa đi, vừa dùng giọng nói hơi ôn nhu như cũ trả lời câu hỏi này, cậu nói: “Tao muốn thao ca ca đấy.”

Chu Nghiêu Uẩn ôn nhu nói: “Muốn lột sách quần áo của ca ca, đè xuống đất, nhìn anh ấy vừa khóc, vừa bị tao làmđến xin tha, hai chân một chút khí lực cũng không có, chỉ có thể ôm tao, khóc ngay cả lời đều không nói ra được.”

Bị Chu Nghiêu Uẩn kinh ngạc đến ngây người Quý Trần Ai: “…” WTF???

Tiểu Thất cũng giống Quý Trần Ai bị Chu Nghiêu Uẩn làm cho sợ cháng váng, nó nói: “Cái gì?? Cái gì?? Chu Nghiêu Uẩn cư nhiên tích trữ ý nghĩ như vậy với ngươi??”

Quý Trần Ai nói: “… Đừng có lớn tiếng như vậy, ta cũng rất kinh ngạc.”

Tiểu Thất như không thấy Quý Trần Ai, tiếp tục kêu lên: “Nhưng tại sao ta không có báo động, lẽ nào muốn cưỡng gian anh trai của mình không phải phụ năng lượng? Đây là cái quỷ gì? Đây là cái quỷ gì hả??”

Từ sau khi Tiểu Thất phát hiện trên thế giới này có một cái hệ thống khác, trạng thái tinh thần của nó vẫn không được tốt, dùng thuật ngữ chuyên nghiệp mà nói, chính là xuất hiện bug nghiêm trọng, hệ thống sắp hỏng mất.

itsukahikari.wordpress.com

Quý Trần Ai bị thanh âm kêu gào kia của Tiểu Thất kia làm đau cả đầu, không thể làm gì khác hơn là phân tâm khiến Tiểu Thất yên tĩnh một chút, kết quả anh bên này vừa mới xuất thần, bên kia Chu Nghiêu Uẩn đã nổi dóa.

Chu Nghiêu Uẩn không biết vì sao mình lại không tự chủ được trả lời câu hỏi của Bối Giang Thành, cậu chỉ biết là, hiện tại cậu rất muốn giết Bối Giang Thành, cho dù là ở trước mặt Quý Trần Ai.

Nếu mặt nạ ôn nhu bị xé rách, vậy dứt khoát xé hết toàn bộ đi.

Tay Chu Nghiêu Uẩn rất lớn, khí lực cũng rất lớn, vì vậy cậu dễ dàng bóp lấy cổ Bối Giang Thành, sau đó nâng cậu ta từ trên ghế sô pha lên.

Bối Giang Thành bởi vì nghẹt thở mà có vẻ vô cùng thống khổ, nhưng trong ánh mắt cậu ta lại lộ ra cuồng nhiệt, sau đó, cậu ta dời mắt dời đến trên người Quý Trần Ai ở bên cạnh. Nếu như nói Bối Giang Thành vào giờ phút này, hoàn toàn giống như một người bệnh tâm thần nóng nảy, như vậy chỉ có thời điểm cậu ta nhìn về phía Quý Trần Ai, mới có thể lộ ra một tia nhu tình.

Đáng tiếc, Chu Nghiêu Uẩn mới mặc kệ ánh mắt Bối Giang Thành nhìn về phía Quý Trần Ai thâm tình cỡ nào —— hoặc là nói, ánh mắt kia càng thâm sâu, Chu Nghiêu Uẩn càng tức giận.

Quý Trần Ai trong đối thoại với Tiểu Thất phục hồi tinh thần lại xong nhanh chóng chạy tới bên người Chu Nghiêu Uẩn, kéo tay Chu Nghiêu Uẩn bóp lấy cổ Bối Giang Thành: ” Tiểu Uẩn, em bình tĩnh một chút!”

Chu Nghiêu Uẩn như trước không buông tay, cậu nhẹ giọng nói: “Ca ca, em thật sự muốn giết cậu ta.”

Quý Trần Ai không thể làm gì khác hơn là khuyên nhủ: “Anh biết anh biết, em bình tĩnh một chút, ngoan, Tiểu Uẩn, mau buông tay, nghe ca ca.”

Chu Nghiêu Uẩn trầm mặc hai giây, sau đó giống như là ném rác mà ném Bối Giang Thành đi một lần, sau khi buông cổ Bối Giang Thành ra, cậu liền ôm lấy Quý Trần Ai, cậu nói: “Ca ca, anh đừng không cần em.”

Quý Trần Ai còn có thể nói gì sao, chỉ có thể động viên trấn an vuốt phần lưng Chu Nghiêu Uẩn đang căng thẳng, nói: “Sẽ không không cần em, anh không nên không nghe lời em đi ra gặp Bối Giang Thành…” Nếu như anh không bởi vì Bối Giang Thành mà nhẹ dạ, thì đại khái sẽ không phát sinh những chuyện trước mắt này.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ca ca, em thật sợ.” Ngữ khí của cậu nghe vào yếu đuối cực kỳ, cùng với Chu Nghiêu Uẩn bình thường gần như chuyện gì cũng không làm khó được quả thực như hai người khác nhau, làm Quý Trần Ai cũng đau lòng.

Đương nhiên, Quý Trần Ai cũng không biết, sau khi Chu Nghiêu Uẩn nói xong câu đó, cậu liền làm cái khẩu hình với Bối Giang Thành ngã ngồi sau lưng Quý Trần Ai: Ngu ngốc.

Bối Giang Thành tức đỏ mắt lên, cậu ta bởi vì động tác của Chu Nghiêu Uẩn mà liên tục ho khan không ngừng, bất quá vẻn vẹn từ trong ánh mắt cậu ta, liền có thể nhìn ra tâm tình cậu ta lúc này —— hận không thể ăn thịt Chu Nghiêu Uẩn, gặm xương cốt Chu Nghiêu Uẩn.

Quý Trần Ai chỉ cảm thấy đầu đau, anh còn chưa rõ Bối Giang Thành liên quan với hệ thống cùng chuyện tương lai chuyện, Chu Nghiêu Uẩn lại đưa cho anh một quả bom lớn lại đây.

Dưới tác dụng của “Tận thế của người nói dối”, Chu Nghiêu Uẩn căn bản không có khả năng nói dối, cũng mang ý nghĩa lời nói của cậu, đều là những thứ cậu sâu trong nội tâm nghĩ, nghĩ đến Chu Nghiêu Uẩn nói những lời thô tục kia, Quý Trần Ai chỉ cảm thấy lỗ tai mình nóng lên.

Quý Trần Ai thật vất vả an ủi được tâm tình bùng nổ của Chu Nghiêu Uẩn hạ xuống, lại nghe được Tiểu Thất yếu ớt thở dài một tiếng, nó nói: “Nếu như trên thế giới này ta không còn là độc nhất vô nhị, vậy sự tồn tại của ta còn có ý nghĩa gì đây?”

Quý Trần Ai nói: “… Nói tiếng người.”

Tiểu Thất nói: “Lão tử thật con mẹ nó khó chịu.”

Đây là Quý Trần Ai lần đầu tiên nghe được Tiểu Thất phun ra thô tục, Quý Trần Ai nói: “Hệ thống nói thô tục không khấu trừ giá trị năng lượng?”

Tiểu Thất đạo “Khấu trừ mà, nhất định phải trừ.”

Quý Trần Ai nói: “Vậy ngươi còn nói?”

Tiểu Thất nói: “Ngược lại bị trừ chính là ngươi.”

Quý Trần Ai: “…” Hệ thống trong nhà đã phát điên, làm sao bây giờ, gấp, treo máy chờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.