Trên gương đồng hiện lên một dung nhan tịnh lệ uyểnchuyển nhưng có phần tái nhợt gầy yếu. Người người gọinàng là Hoàng Kim cô nương, thật là một cái tên hay nha! Có nàng, liền cam đoantuyệt đối phát tài. Nhưng là, đối với một người ngay cả bản thân mình là aicũng không nhớ, mặc kệ kêu là Hoàng Kim hay là bạc thì cũng không thể kéo đượctrí nhớ của nàng quay về.
Hoàng Kim hỏi chính mình, nàng thật sự A Kim cô nươngtrong miệng mọi người sao? Lại là thiếu phu nhân tương lai của Chu gia trang ởTô Châu thủ phủ, cũng chính là vị hôn thê của Chu Duẫn Can?
Nàng cái gì cũng không xác định, chỉ xác định được nơinày khá tốt, bao ăn bao ở, nàng có thể chậm rãi dưỡng bệnh, không có ai thúcgiục nàng mau mau khôiphục trí nhớ.
A Kim ngồi ở đình hóng mát nhìn bạch ngọc hoàn trêntay mình -- nghe nói là vật đính ước -- nàng ngẩn người suy nghĩ mọi chuyện đãphát sinh từ đầu đến cuối, nghĩ sau này nàng nên đi nơi nào?
Thực có thể vô ưu vô lo làm thiếu phu nhân sao?
Nàng đắm chìm trong suy nghĩ của mình đến khi có mộttrận oanh yến nói cười theo gió nhẹ nhàng kéo tới. Nha, đừng tới đây nữa!
Trong không khí đột nhiên tràn ngập mùi son phấn.Tiếng cười khanh khách duyên dáng không dứt bên tai. Mặt trời ở hậu hoa viênthật đẹp, nếu bên cạnh trùng hợp lại có một nam nhân mặt mày phong lưu, tuấnlãng khiến người ta phải nín thở thì càng làm lòng người vui vẻ.
“Tống Trì biểu ca, ngươi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-la-yeu-ke-ham-tien/2783011/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.