Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào trong một biệt viện côtịch.
Đây là nơi Chu phu nhân cho A Kim ở, phi thường thíchhợp để dưỡng bệnh, vì nó ở nơi hẻo lánh, thực yên tĩnh. Ngẫu nhiên nghe thấytiếng mèo kêu đầu tường. “Meo meo” hai tiếng sau đó nhảy xuống tường đi theomột lối tắc ra ngoài, đó mới là nơi náo nhiệt.
Từ lúc A Kim vào ở, Chu phu nhân cùng Chu Duẫn Can cóđến thăm tượng trưng một lần sau đó liền không có khách nữa. Nghe bà lão cứcách ha ba ngày lại đến quét dọn nói, các di nương không được sủng ở Chu giamỗi thế hệ đều được an bài ở nơi này, về sau chỉ có thể ôm hận mà chết tại đây,vì thế đương nhiên sẽ không có ai đến đây, đây quả thực là lãnh cung của Chugia.
Nơi này mặc dù bị mọi người sở vắng vẻ, nhưng may mắnánh trăng ấm áp cùng tia nắng mặt trời cũng không vắng vẻ nơi này.
A Kim thủy chung giống một tiểu nàng dâu nhẫn nhụcchịu đựng, không oán không giận. Giống như sáng nay lúc đến bảo khố, đám nữnhân đều thỏa mãn lựa chọn trang sức rời đi, Chu phu nhân lại nói với nàng:“Ngươi còn không phải người Chu gia, theo gia quy Chu gia không thể ngươi dùngđồ trong bảo khố. Ta xem làm thế này được không, vì không cho người ngoài chêcười, ta liền đem Hoàng Kim khuyên tai của ta tai cho ngươi mượn.” Tuy nói thế nhưngChu phu nhân lại cho Doãn Tâm Đường chọn đồ trang sức vô cùng quý báu.
A Kim nhìn bạch ngọc hoàn trong tay, tính chất tinhthuần, cũng vật quý báu, nếu không phải là vật định hôn chỉ sợ cũng sẽ phải thuvề bảo khố! Trăng lên đầu cành liễu, giờ phút này đã là canh hai.
Thắp một ngọn nến hơn nữa có ánh trăng phụ trợ, A Kimngồi trên bàn vẽ trước cửa sổ. Bởi vì mặt bàn nhỏ nên chỉ có thể dùng tranggiấy nhỏ để vẽ. Cũng may nàng không hay vẽ tranh chỉ là có hiểu biết sơ, tùybút một chút đã cho ra bức tranh rất sống động.
“Nơi ngươi ở giống như nơi ở của hạ nhân Chu gia a!?”
A Kim lập tức ngừng bút, quay đầu lại. “Ngươi thế nàolại tới nữa?” Chút cũng không bị dọa đến.
Tống Trì nhìn nàng, nhưng cười không nói.
“Không có việc gì liền cút cho ta!” Nàng đau não, nàngmới sẽ không giống mấy cô nương ngốc say mê gương mặt tươi cười này của hắn.
“A Kim Kim......” Mĩ thiếu niênkhuôn mặt tươi cười liền suy sụp thành bộ dáng khóc hề hề thậtđáng thương.
“Đừng có ở trước mặt ta giả ngây giả dại! Còn có, gọita là sư tỉ.” Nàng tức giận nói.
“Ta không muốn!” Tống Trì rất tức giận mỗi khi nàngnhắc nhở hắn nhỏ hơn nàng, phản bác nói:“Nếu xét theo thứ tự nhập môn, ngươinên gọi ta một tiếng ‘Sư ca’ mới đúng.”
“Ngươi là con trai sư phụ không tính là đồ đệ. Sư phụnói tuổi ta so với ngươi chính là sư tỉ.” A Kim cố giữ vững lạnh lùng nói. Cũngkhó trách hắn luôn nháo loạn, tính tình như tiểu hài tử, bởi vì sư phụ sau khinhận nàng thì cũng không nhận đồ đệ nữa, nên Tống Trì vĩnh viễn sẽ không đượclàm se ca.
Vốn là một tiểu viện yên tĩnh lúc này thật ồn ào.
“Kim Kim, A Kim Kim,tiểu Kim Kim, lượng Kim Kim......”Tống Trì lại bắt đầu ngứa da. “Cha ngươi rõ ràng là ‘Thiên Long Bang’ có tiếngthiết diên vô tư, đạo đức tốt, làm sao có thể đặt cho ngươi cái tên Bái Kim (hamtiền). Bất quá, không quan hệ, ngươi cứ việc Bái Kim, tiềncủa ta toàn bộ đều cho ngươi!”
“Ngươi thực ầm ỹ nha! Câm miệng! Ai thèm tiền củangươi? Bản cô nương nuôi sống chính mình.” A Kim mắng. Hắn làm rối loạn nơi yêntĩnh này của nàng đã là tội không thể tha, còn dám lấy tên của nàng ra chếgiễu, thật sự là lâu lắm không bị nàng chỉnh, nếu không phải vội vã hoàn chỉnhbức họa, nàng xác định sẽ không tha cho hắn!
“Kim Kim, ngươi không cần không để ý tới ta!” Hắnkhông sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nàng không để ý tới hắn.
Nàng chính là không để ý tới hắn, chính là chuyên chúmiêu tả Doãn Tâm Đường trên bức họa, cũng không lâu sau, một khuôn mặt rấtthanh lệ sống động liền xuất hiện trên giấy, thủy mâu sinh động, khí chất uyểnchuyển hàm xúc, cho dù là người chỉ nhìn qua Doãn Tâm Dường một lần cũng có thểnhận ra được.
Tống Trì quả thực lẳng lặng xem nàng, kỳ thực hắnthích nhất là xem dáng vẻ nàng lúc vẽ tranh. Có thể bừa bãi thưởng thức đườngcong từ trán tới cổ, đó là bộ phận hấp dẫn hắn nhất của nàng, mỗi lần xem, hắnđều sẽ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, có một cỗ xúc động tưởng...... Muốn ănnàng!
Không hiểu, hắn tự đánh chính mình một bạt tai. Hắn cưnhiên nghĩ sẽ khinh bạc sư tỉ bảo bối của hắn......
“Ngươi làm sao điên lại đánh chính mình?”
Nàng lãnh liệt chất vấn chống lại ánh mắt có chút mêhuyễn của hắn. Hắn đương nhiên không dám nói thật, chỉ có thể giậtgiật khóemiệng, cười nói:“Ngươi quả nhiên chú ý tới ta đúng hay không? Có thể thấy đượcngươi vẫn là quan tâm ta.”
“Quả nhiên là ngây thơ nhàm chán tiểu quỷ!”
“Ta mới không phải tiểu quỷ, tiểu quỷ sẽ tưởng đối vớingươi......” Câu nói kế tiếp không thể nói a! Hắn lộ ra cười khổ.
“Cái gì?” Nàng ngước mắt nhìn phía hắn, là ánh mắt tỷ tỷnhìnđệ đệ.
“Quên đi!” Tống Trì nhất thời không nói gì: Tâm khônghiểu sao nổi lên gợn sóng, suy nghĩ tính toán trong lòng. Hắn hẳn là vị thiênchi kiêu tử lại cố tình muốn đi con đường tình cảm gập ghềnh này.
Lúc này trên đường cái, vang lên tiếng gõ mõ cầm canh,đã là canh ba.
“Ngươi trễ như vậy tới tìm ta, tốt nhất có lý do chínhđáng.” A Kim vừa thu bút vừa hạ lệnh đuổi khách.
“Đương nhiên là có.” Tống Trì thở phào nhẹ nhõm, hạ gòmá nhất ngẩng, đối nàng nháy mắt mấy cái, thần khí thật sự.“Cam đoan ngươi cóhứng thú biết.” Mặc kệ, dù sao cổ nhân đều nói “Liệt nữ sợ triền lang”, hắntriền định nàng chuyện gì? Tuy rằng thường thường hắnkhông ngại đeo bám người khác nhưng năng lực thật không thể khinh thường nha.
“Kim Kim,” Hắn thừa cơ ngồi sát vào thân thể nàng,thần bí đè thấp tiếng nói, “Ngươi tuyệt đối không thể ngờ được, ChuDuẫn Cankhông phải là do Chu phu nhân sinh, Chu phu nhân là người tái giá, mẹ kế hắna.”
“Cái này thật sự không thể tưởng tượng được.” Đôi mithanh tú nhíu lại, A Kim lại nói.“Ngươi lại là làm sao mà biết được?”
“Ngươi hiện tại biết tầm quan trọng của ta rồi chứ!Lúc trước ngươi thấy ta trà trộn vào Chu gia trang, thấy ta như thấy quỷ hạitâm ta bị thương đến giờ còn chưa có khỏi hẳn đâu. Kỳ thực ngươi không có tacăn bản là không thể làm được gì! Ai muốn cùng một nàng dâu sợ đầu sợ đuôi tâmsự chứ? Ta thì khác…Oa a!” Tống Trì nhảy dựng lên tay che đùi, cái này xác địnhsẽ bầm một mảng rồi.
“Ngươi có can đảm thì nói lại a!?” A Kim ra tay hunghăng nhéo đùi hắn một phen.
“Ngươi mưu sát chồng a!” Hắn thật muốn khóc.
“Còn dám nói lung tung?” Nàng hung tợn trừng mắt hắn.
“Được rồi! Được rồi!” Hắn vẻ mặt cầu xin đi đến ngồitrên giường, miệng vẫn nói thì thầm: “Đem bộ dạng này mà đối phó với Chu Duẫn Can,làm không tốt không chừng hắn sẽ yêu thương ngươi, nữ nhân dã man này.”
“Có lẽ ta thực sự sẽ làm như vậy.” Nàng dùng ánh mắtkhiêu chiến nhìn hắn, hắn lập tức không nể mặt.
“Không cho! Không cho! Ta không cho!” Chủ nghĩa cánhân của hắn rất mạnh mẽ, không muốn người khác cũng tinh mắt như hắn. “Biểutình này của ngươi chỉ một mình ta được thưởng thức.” Hắn bá đạo nói.
“Biến thái!” Nàng mở miệng mắng, “Cũng chỉ có ngươimới có thể kích ta làm ra bộ dáng ác liệt này, ngươi cho rằng ta muốn thế sao?Ta cũng không thích mình không thể khống chế như vậy.”
“Nhưng là ta thích a!” Tống Trì cũng không trái vớitâm ý của mình, đôi mắt hoa đào mang theo muôn vạn tình ý, tha thiết nhìn chằm chằm nàng.“Ta thích ngươi đùa giỡn bá đạo, theo đuổi chính mình muốn làm gì thì làm.”
“Tựa như ngươi giống nhau?”
“Không sai.”
A Kim đau đầu vỗ về cái trán. Không sai, Tống Trìthiên phú dị bẩm, mới mười tám tuổi đã được thất sư phụ bát sư phụ chân truyền,luận tư chất hắn đứng thứ nhất. Hắn xác thực đủ thông minh, đủ dũng cảm, đủgiảo hoạt nhưng bởi vì lão sư phụ xem hắn như bảo bối nên đôi khi hắn tùy hứngkhiến người khác nghiến răng, quật cường lại bá đạo.
Mặc kệ! A Kim lại một lần nữa giở tuyệt chiêu ra vớiTống Trì -- giả ngu, làm bộ như có nghe không có biết!
Bằng không, ngươi có thể đối một cái siêu cấp da mặtdày tùy hứng thiếu niên như thế nào?
Dù sao, con trai cưng của sư phụ! Thực không thể bắthắn làm thịt.
“Quên đi, không nghe ngươi vớ vẩn, ngươi nhanh nói chota biết nội tình ngươi thám thính được đi!” Nàng lạnh nhạt nói.
“Kim Kim, bộ dạng ngươi lạnh lùng rất có mị lực nha!”Hắn vẫn siêu dính như cũ, khuôn mặt mỉm cười.
“Không nói thì đi. Cút đi! Bản cô nương buồnngủ......” Nàng cũng không kiên nhẫn nghe hắn đông kéo tây xả.
“Đừng tức giận, đừng tức giận, ta sẽ nói thôi!” Hắnlẩm bẩm một tiếng. “Ca ngợi ngươi cũng không được, đó là lạc thú lớn nhất cuộcđời ta nha!” Mắt thấy A Kim thực sự muốn đứng lên đánh hắn hết giận, hắn đưahai tay đầu hàng. “Ta nói, ta nói, là Chu Thiếu Cương nói cho ta!”
“Tiếp được đi.” Nàng giận tái mặt sắc nói.
Xem nàng nghiêm túc như vậy thật giống nhân viên đangchấp án, Tống Trì không khỏi vừa yêu vừa hận.
Nhưng là, nàng đông lạnh thần sắc lộ ra một cỗ cự nhâncho ngàn dặm ở ngoài bầu không khí, tại đây một khắc, cái gì đều đả động khôngđược nàng, cho nên hắn tốt nhất ngoan ngoãn đem lời nói thật nói ra.
“Chu Thiếu Cương uống rượu nói ra bực tức trong lòng,nguyên lai hắn thiếu chút nữa đã thành trang chủ Chu gia trang.” Tống Trìnghiền ngẫm nói: “Vị Chu phu nhân trước mắt tên là Trần Vũ Nhàn, là đối tượngđính hôn từ nhỏ của Chu lão gia, nhưng về sau Trần gia chuyển đi mất liên lạc.Vì thế phụ mẫu Chu lão gia liền cưới cho hắn một thê tử khác lúc hắn 25 tuổi.Thế nhưng thê tử hắn sau khi sinh Chu Duẫn Cankhông bao lâu thì chết. Lúc ấy Nhị nương, Tam nương đều đã nhập môn làm thiếp,tranh nhau sinh con muốn được lên làm chính thất. Đúng lúc này đột nhiên có tintức từ Trần gia hi vọng Chu gia có thể thực hiện hôn ước. Vì thế Chu lão gialiền tái giá với Trần Vũ Nhàn trở thành Chu phu nhân hiện nay. Cách năm năm sau thìNhị nương sinh hạ Chu Thiếu Cương.”
“Nữ nhân kia nhất định không cam lòng.” A Kim theo lẽthường phỏng đoán.
“Nhị nương sao? Kia đương nhiên.” Tống Trì khẽ cườimột tiếng. “Đáng thương Chu Thiếu Cương bị hắn nương ghét bỏ hai mươi năm,nương hắn luôn oán giận hắn, nói nếu hắn có thể sớm một chút sinh ra, nàng cũngkhông bị Chu phu nhân dẫm dưới chân, chính hắn có thể chia một nửa gia tài. Ai!Khó trách Chu Thiếu Cương lôi kéo ta uống rượu giải sầu, không buồn mới lạ!”
“Chu lão gia từng bạc đãi Chu Thiếu Cương sao?” A Kimnhăn lại mày tâm hỏi.
“Không, Chu lão gia ngược lại rất tốt với ChuThiếuCwong, hắn rất giống Chu lão gia, so với Chu Duẫn Cancàng thích hợp kế thừa gia nghiệp.”
“Này không phải tốt lắm sao?”
“Nhưng danh phận, luôn sai người một chút.”
“Nhàm chán! Thương trường như giang hồ bình thường tànkhốc lại thực tế, có bản lĩnh hay không mới quan trọng, ai quản người nào sinhra.” A Kim nói.
“Ta cũng vậy nói như vậy cùng Chu Thiếu Cương, tronglòng hắn không phải không rõ, chính là lải nhải nói nghe lâu khó tránh khỏi bựcmình. Hắn dự tính thỉnh cầu cha hắn đưa đến Dương Châu cùng Doãn tổng quản họctập, tránh đi thị phi trong nhà.”
“Người thông minh, có chí khí!” A Kim bất giác đối vớihắn có hảo cảm vài phần.
Tống Trì cười nhạo. “Chu Duẫn Can kiacứ tưởng cả đời sẽ sống trong vinh hoa phú quý thì, làm không tốt thì sẽ phảidựa vào Chu Thiếu Cương a.”
“Kia thì có hề gì? Chỉ cần bản thân hắn không biết xấuhổ là được, ai không muốn ngồi mát ăn bát vàng cả đời?” A Kim dường như khôngcó việc gì nói, tựa hồ không để ý việc “vị hôn phu” cả đời sẽ làm một người nhunhược.
“Chẳng qua, Chu phu nhân phải dựa vào Chu Duẫn Cansống cả đời thấy Chu Thiếu Cương phát triển thì sẽ để yên sao?” A Kim lại hoàinghi hỏi lại, tiếp theo lắc đầu. “Chu Thiếu Cương ít nhất còn phải tôi luyệnmười năm, mười năm này Chu phu nhân sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu. Kỳ quái, Chuphu nhân sao không tự mình sinh hài tử?”
“Ân! Nghe Chu Thiếu Cương nói, Chu phu nhân vừa vàocửa đã đem Chu Duẫn Can ômđến bên người nuôi nấng. ChuDuẫn Can lúcnăm tuổi từng bị bệnh rất nặng, tính mệnh nguy hiểm, Chu phu nhân tự bày hươngán hướng về ông trời cầu thọ, tình nguyện cả đời sẽ không sinh đẻ chỉ cầu trờixanh cho Chu Duẫn Cantiếp tục làm con của nàng. Về sau, Chu DuẫnCanquả nhiên khỏi hẳn, chuyện này Chu lão gia cảm động không thôi, khen ngợi phunhân hiền đức, trước mặt mọi người tuyên bố sinh tử Chu Duẫn Can làdo Chu phu nhân hướng trời xanh cầu xin, từ nay về sau không được nghị luận vềviệc sinh nở của Chu phu nhân, ai vi phạm sẽ đánh hai mươi trượng trục xuấtkhỏi Tô Châu.”
A Kim không khỏi lâm vào động dung.
Nàng cũng là nữ nhân, tuổi còn trẻ liền thề chính mìnhcả đời không sinh dưỡng, chỉ cầu con người khác hết bệnh, nàng tự hỏi không làmđược, nhưng Chu phu nhân làm được, có thể thấy được nàng thật sự là rất yêu Chu Duẫn Can.
Chu phu nhân rất giỏi! Cao tay a! A Kim không thểkhông bội phục.
Cảm xúc bội phục chỉ duy trì đến ngày thứ hai, nàngliền muốn chém người.
Vào một ngày mát mẻ, Chu lão gia khuôn mặt tươi cườiđón người mới vào cửa, vô cùng náo nhiệt, quy củ được làm lưu loát, nghênh đóntân sủng diễm lệ vô cùng, tuổi nàng có thể bằng nữ nhi của hắn – Uông XảoBăng.
Theo đuổi gần một năm, phung phí vô số ngân lượng Chulão gia đắc ý hái xuống đóa hoakhuynh thành này.
Bất quá trừ bỏ Chu lão gia cao hứng, những người Chugia trang đi theo không ai cao hứng cả.
Các nữ nhân là ngầm nghiến răng nghiến lợi, chính làkhông dám mở miệng oán trách mà thôi bởi vì Chu lão gia là người nắm quyền sinhsát mọi người trong tay.
Người bình thường cho rằng hành động của Chu lão giathật không phải, gần năm mươi lại còn nạp thiếp, nhưng với cái lý do danh chínhngôn thuận không có nam đinh thì mọi người cũng không bàn tán nhiều.
Con của hắn mặc dù không nhiều lắm nhưng có hai đứacon trai, hơn nữa thê thiếp thành đàn, lại nạp tân sủng trẻ tuổi xinh đẹp, trừbỏ nói có mới nới cũ hay háo sắc thật không thể tìm ra lý do gì.
Bất quá, Chu lão gia là mặc kệ, hắn có tài có thế,người khác có nói thì sao?
Chu phu nhân từ đầu tới đuôi đều lộ ra khuôn mặt tươicười ngồi ngay ngắn. Những di nương khác đứng ở một bên, cho dù ai cũng trangđiểm xinh đẹp nhưng không có ai liếc mắt nhìn các nàng một cái.
Nhị nương không nhịn được mắng một câu, “Họa thủy vàocửa!” Chu phu nhân quay đầu liếc mắt một cái, Nhị nương nén giận, trong lòngtính toán chừng mực để vạch trần bộ mặt Chu phu nhân. Nhị nương vào cửa Chugia, sinh hạ Chu Thiếu Cương, liền lập quyết tâm – kéo mặt nạ ôn nhu hiền thụccủa Trần Vũ Nhàn xuống! Gần nhất, nàng lại lập quyết tâm thứ hai -- làm cho Lâm Miểu Miểu lên làmChu gia thiếu phu nhân. Đây là hai mục tiêu lớn nhất của nàng.
Về phần lão gia nạp tiểu thiếp, nàng ngược lại khôngquá để ý, nàng có nhi có nữ, nói thực ra tâm cũng không ở trên người trượngphu, cái nàng để ý chính là địa vị gia tộc.
Ánh mắt quét tới A Kim, nàng vẫn là bộ dáng nàng dâu,căn bản không thay đổi! Lấy cái gì so với Miểu Miểu?Bất quá vị Tống Trì thiếu gia tựa như đại thụ đứng ở sau nàng xem lễ…Hừ! Muốnbắt gian tình của A Kim cùng Tống Trì cũng không phải là không thể!
Cho dù không có, nàng cũng rất vui tạo chuyện xấu chohọ a!
Chỉ cần A Kim bị từ hôn, Chu Duẫn Cannhiệt tình yêu thương Miểu Miểu nhấtđịnh sẽ ầm ỹ muốn kết hôn với nàng, đến lúc đó, Chu phu nhân nếu ngăn cản, thếnào cũng phải kéo cái mặt từ mẫu xuống.
Bởi vì không cam lòng, đời này Nhị nương nhất định đốinghịch Chu phu nhân!
Náo nhiệt tiệc mừng sau đó là gia yến, giúp Lục nươngnhận biết mọi người trong nhà. Việc bày vốn làm vào ngày thứ hai gặp mặt cha mẹchồng, nhưng đã không còn cha mẹ chồng, Chu phu nhân liền đề nghị ăn bữa tốigặp mặt, miễn cho Lục nương ngày hôm sau phải dạy sớm trang điểm chải đầu. Saukhi nghe xong, Chu lão gia cười hơ hớ khen phu nhân hiền đức, không ghen tị ngườimới. Gặp quỷ mới hiền đức! Nhị nương đáy mắt xẹt qua gian tà cuối đầu che dấu.
Bất quá, khi giới thiệu đến A Kim có điểm khó mởmiệng. Nói nàng là vị hôn thê Chu Duẫn Can,lại như thế nào ở tại Chu gia? Nếu muốn nói rõ ràng gia thế của nàng, cũng phảihơn một canh giờ, Chu lão gia cũng không tính nhẫn nại, hắn gấp rút cùng ngườimới động phòng đâu!
Uông Xảo Băng lăn lộn chốnphong trần liếc lạnh A Kim một cái, hiểu được nàng là một người không cần để ýtrong nhà này.
A Kim trong thần sắc xẹt qua một tia không được thoảimái, vẫn là mỉm cười nói: “Lục nương hảo, ngươi...... Ngươi thật sự là mỹ nhân!”Ngay cả khích lệ người khác cũng thắt lưỡi, khó trách không được người quý mến.
“Ngươi bộ dáng xinh đẹp, hai hàng lông mày anh khí,cũng thực mê người kia!” Uông XảoBăng nhìn chằm chằmnàng.“Ngươi lại khôngcó làm sai cái gì, làm gì luôn cúi đầu, rất giống bộ dáng nàng dâu nhỏ bị ứchiếp nha?”
“Ta...... Đối quá khứ không có trí nhớ, không biếttrước kia chính mình là cái dạng người gì......” A Kim cúi đầu che dấu đáy mắtthoảng qua ánh sáng lợi hại, một bộ dáng đáng thương.
“Đủ! Đủ!” Chu phu nhân ra vẻ bất đắc dĩ thở dài. “Hômnay là ngày vui của lão gia cùng Lục nương, không cho nói lời không may hoặcđiềm xấu chuyện cũ.” Thấy thế, nàng đối loại này nàng dâu càng thêm không vừalòng, nghĩ rằng, nếu Doãn Tâm Đường làm thiếu phu nhân, nhất định có thể diệnhơn so với nàng.”
“Hi! Giữ cho mình -- tự làm tự chịu.” Nhị nương cườitrêu nói.
“Tốt lắm, tốt lắm, tan họp, tan họp!” Chu lão gia ănuống no đủ, liền gấp ôm mỹ nhânđộng phòng đi.
Một đêm này, ánh trăng nhàn nhạt chiếu sáng, phảngphát qua đại sảnh sân nhà, phất qua tường cao, cũng phất qua “lãnh cung”.
Đêm nay, có hai gã tiểu tặc thừa dịp Chu gia làm việcvui, lẫn với quan khách chui vào, khi không có ai chú ý liền trốn sau núi giảchờ đợi thời cơ trở ra ăn cắp. Gia đình có việc vui thì sẽ có trang điểm quầnsao trang sức đắt tiền, chỉ cần trộm mấy thứ này cũng đủ sung túc nhiều năm.Bọn họ đi lòng vòng lại đến tân phòng, xác thực trong tân phòng có nhiều thứrất đáng giá, nhưng vấn đề là có một đôi tân nhân đang bận bịu nay lại thêm haitên tiểu tặc như vậy rất rối loạn….
“Có tặc a!—người đây mau tới --” Chu lão gia bạo rống,tân nương kinh thanh thét chói tai.
Trong sân bóng đêm đang yên lặng nay lại bừng lên,người ra vào tấp nập, tay cầm đèn lồng tìm kẻ trộm, đuổi từ sân này tới sânsau, lục soát từng phòng một. Dục hỏa bị đánh gãy khiến cho Chu lão gia tức sùibọt mép hạ nghiêm lệnh, “Bắt không được người thì đừng ai nghĩ đi ngủ!”
Vì thế, lên lên xuống xuống gà baychó sủa, tiểu hài tử khóc, nữ nhân kêu, nam nhân lại cười thầm trong lòng”.
Từ tổng quản, trướng phòng, hộ viện sư phụ, cho tớimười tuổi tiểu nô, vườn đông vườn tây đều tìm nhưng hai gã tiểu tặc kia vẫnkhông thấy bóng dáng.
Rốt cục, mọi người đuổi tới một góc hẻo lánh.
“Chỉ còn chỗ chưa tìm, kẻ trộm nhất định ở đây.”
“Nhưng là, nơi này chỉ ở một cái A Kim cô nương......”
“Cả nhà náo loạn như vậy A Kim có thể ngủ an tĩnh nhưvậy?”.” Nô bộc phát hiện nơi đây yên tĩnh lạ thường.
“Nơi này ngay cả nô tài cũng không nguyện đến gầnkia!” Nếu không phải bị bất đắc dĩ, bọn họ cũng không muốn tới gần nơi này.
“Mặc kệ, đi vào tìm.”
“Nhưng là, nàng dù sao cũng là vị hôn thê đại thiếugia......” Có chút cố kỵ.
“Không quan hệ, giải quyết việc chung.” Bị lão gia ủythác trọng trách Chu Duẫn Canngáp một cái thật to, trầm tiếng nói, thầm nghĩ muốn nhanh chóng kết thúc mớhỗn loạn này. Hơn nữa, hắn cũng có chút bất mãn, đại thiếu gia cũng chưa ngủ, AKim lại tốt số ngủ như chết vậy.
Vì thế Chu Duẫn Can dẫnđầu đi vào, đẩy ra cửa gỗ cũ kỹ, ánh nến chiếu xuống, vào cửa chỉ thấy một cáibàn, trong đó một cái ghế còn thiếu một chân, thực sự có thể dùng nhà chỉ cóbốn bức tường để hình dung, ngay có phòng người hầu có khi còn thoải mái hơn ởđây.
Một tấm bố rèm mặt sau đó là phòng ngủ, người ở bêntrong vẫn là không động tĩnh.
“A Kim cô nương, chúng ta muốn vào đi.”
Chu Duẫn Cannhíu mi, vén rèm mà vào, ánh lửa từ sau lưng hắn chiếu vào bên trong, hắn nhưbị định thân một chỗ, ngây người bất động.
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt làm người ta thật kinhđộng! Nơi A Kim ngủ thật đơn sơ không có màn gỗ trên giường, bên cạnh rõ ràngcó một thiếu niên tuấn tú – Tống Trì.
Bắt gian tại giường! Hắn thế nhưng bắt gian tại giường!
Chu Duẫn Can quảthực điên rồi, hắn cư nhiên mang theo một đám người đến chứng thực hắn bị đeonón xanh!
Chưa cưới vợ đã bị đeo nón xanh một cỗ tức giận hướngthẳng tới ót , cuồng bạo rống giận, “Đem đôi nam nữ không biết xáu hổ nàytrói lại cho ta, nhốt ở sài phòng ngày mai lên quan!”
Cục diện như thế nào không khống chế được thành nhưvậy?
“Ngô......” Mắt vừa mở, A Kim chỉ cảm thấy đầu hảotrầm, hảo trầm, mắt choáng váng. Rốt cục mở hai mắt, nhìn thấy Tống Trì bìnhtĩnh A Kim xúc động nhảy lên mới phát hiện bản thân đang bị trói.
“Ngươi làm sao có thể ở chỗ này? Này...... Nơi này làsài phòng, chúng ta làm sao có thể...... Đã xảy ra chuyện gì?” Con mắt sángchuyên chú nhìn Tống Trì, nàng hỏi.
“Ta cũng không biết, ta tỉnh lại trước so với ngươikhông lâu......” Tống Trì nói xen lẫn lo âu. Hắn giãy dụa ngồidậy, hướng nàng bên cạnh đi đến, “Trước tiên để ta giúp ngươi cởi trói......”
“Không, trước đừng vọng động!” Nàng ra tiếng ngăn lạihắn.
“Thế nào?” Tống Trì hơi nhíu mày, đại thiếu gia hắnchưa từng bị ai ám hại! Cho tới bây giờ cũng chỉ có hắn ám toán người khác, hômnay lại......
“Trước yên lặng xem xét, biết rõ ràng đã xảy ra chuyệngì rồi nói sau.”
“Kim Kim nhi, đều giờ phút này, ngươi vẫn là khônghoảng hốt bất loạn, thực không giống nữ nhân.” Khư! Thực không có ý nghĩa.
“Ta chỉ mong mình là nam nhân.” Đôi mắt sáng của nàngtrầm xuống.
“Ta đây làm sao bây giờ? Ta cũng không muốn cùng namnhân thành thân.”
“Thật sự là đủ! Đều giờ phút này, ngươi còn có thể ănnói lung tung. Cần ta nhắc nhở ngươi lần thứ một ngàn lẻ một sao? Cha ta đãthay ta đính hạ việc hôn nhân, chính là......” Nàng còn chưa nói xong, đã bịhắn bốc đồng cắt đứt.
“Ta không thích nghe!” xem xét gương mặt nàng, sau mộtlúc lâu, hắn mới lạnh lùng nói, “Ta không cần biết ngươi có hôn ước, cho dù đốitượng là người kia, ta cũng tuyệt đối không trơ mắt nhìn ngươi mặc giá y (áocưới).”
Ngạo mạn của hắn đến giờ đã bộc lộ ra hết.
Lòng của nàng hơi nhíu chặt, không phải không cảm nhậnđược sự si tình của hắn, chính là -- không thể muốn, cũng muốn không được.
Phụ thân lâm chung di ngôn, sao có thể không tuân thủ?
Trong lúc đó, ngoài cửa truyền đến thanh âm. Bọn họhai người tâm linh tương thông ngã vào một bên, làm bộ như hôn mê bất tỉnh,Tống Trì đến lúc này còn không tử tế ngã vào ngực nàng, mà nàng cũng không kịpđẩy hắn ra.
Có vài người tiến vào.
“Ai nha! Nhìn đôi cẩu nam nữ này xem, thật không biếtxấu hổ, bị bắt gian tại giường còn thân thiết như vậy.”
“Sớm nói nàng không xứng với đại thiếu gia, cửa nátnhà tan mất trí nhớ, xứng làm thiếu phu nhân sao? Là lão gia, phu nhân nhân từ,không giải trừ hôn ước, chính là cho nàng một lần cơ hội, ai biết......” Thởdài liên tục.
“Như thế rất tốt, đôi cẩu nam nữ này hạ lưu vô sỉ nhưthế, kinh thế hãi tục gièm pha, đại thiếu gia tức giận đến thiếu chút té xỉu,muốn đem bọn họ xử theo pháp luật!”
“Thật tốt quá! Kể từ đó, đại thiếu gia không cần cướimột nữ nhân không rõ thân phận......”
“Đúng vậy! Vốn mọi người đều cảm thấy đại thiếu giathật đáng thương.”
“Uy, ngươi đoán, đại thiếu gia sẽ cưới Doãn cô nươnghay là Lâm cô nương?”
“......”
Người đi rồi, cửa khóa lại.
Sài phòng lại yên lặng.
Hai gã nô bộc tiến vào sài phòng lúc nãy nói gì haingười họ đều nghe rành mạch.
“Đứng lên! Ngươi mau đứng lên cho ta!” A Kim đột nhiênnói, toàn thân tức giận.“Ta làm sao có thể với ngươi cùng nhau bị...... Bắtgian tại giường?” Bốn chữ cuối cùng nàng khó khăn nói ra khỏi miệng.
Tống Trì thẳng thắn, thực vô tội nói: “Ta làm sao màbiết? Tối hôm qua, ta uống một chén trà trong phòng ngươi liền bắt tỉnh nhânsự... Ngươi cũng uống sao?”
“Có uống.” A Kim không cam lòng oán hận nói.
“Như vậy, là có người thiết hạ cạm bẫy, ý định muốnhại ngươi?” Hắn thì thào nói, biểu cảm ngưng trọng. “Làm sao kéo theo ta xuốngnước a?! Hẳn là không có ai biết được ta sẽ đến tìm ngươi...... Cạm bẫy này tachỉ là vừa hảo gặp phải?” Loại ý tưởng khiến cho hắn không rét mà run, nghĩ đếnA Kim thiếu chút nữa đã bị nam nhân khác chiếm tiện nghi......
“Đáng chết! Đáng chết! Là ai? Rốt cuộc là ai?” Môimỏng ra vào lãnh tuyệt, hắn tuyệt không cho phép hung thủ nhởn nhơ ngoài vòngpháp luật.
“Kim Kim, ngươi không sao chứ!?”
“Ta không sao.” Nàng cười cười,tiếng nói cũng lạnh. Nàng chưa bao giờ muốn cùng Tống Trì liên lụy quá sâu, bâygiờ ba người liên quan...... Không, bốn người thế giới trở nên rất phức tạp.
“Hiện tại làm sao bây giờ?” Tống Trì hỏi, muốn thoátrất đơn giản, vấn đề là lúc này không phải thời điểm thích hợp kết thúc,.
“Ngươi thề, đây không phải trò quỷ của ngươi?” A Kimlãnh đạm liếc hắn.
“Làm ơn, nếu ta có ý định làm ngươi hôn mê, ngươi cóthể không tổn hại sợi tóc nào mà đứng trước mặt ta sao? Ta đương nhiên sẽ thoátsạch quần áo ngươi, trực tiếp ăn ngươi, ngươi còn có thể gả cho ai.” Hắn trảlời sạch sẽ lưu loát.
“Tử tiểu hài tử! Bụng thật dơ bẩn miệng chó mọc khôngđược ngà voi, không trách được bang chủ phu nhân mở miệng liền chửi ‘Tử tiểuhài tử’.” A Kim mắt phượng rét lạnh nhưng khuôn mặt không khỏi ửng hồng.
“Đừng có nhắc đến bang chủ phu nhân của các ngươi, vừanghĩ đến nàng ta liền một bụng tức giận, nếu không phải do nàng ngươi cũngkhông rơi vào cục diện hôm nay…”
“Hư, lại có người đến.” A Kim nghe thấy tiếng bướcchân lộn xộn, đừng nói là đến thẩm vấn “Tội phạm quan trọng” đi!