Chương trước
Chương sau
"Ơ? Làm sao lại ở đây vậy?" Khang Quả Duy bước vào ký túc xá, thấy Diệp Hiểu Tư đang nằm ở trên giường, có chút kinh ngạc hỏi.

Diệp Hiểu Tư đang trong trạng thái rối rắm, lấy gối đầu đang che mặt mình ra, ánh mắt có chút lạnh lùng.

Chống lại ánh mắt của Khang Quả Duy, vẫn không có phản ứng nào khác.

Ách?

Sao vậy?

Khang Quả Duy đi qua đi sờ sờ trán, "Không có phát sốt a, làm sao vậy?"

Trở mình đưa lưng về phía Khang Quả Duy, Diệp Hiểu Tư lấy gối đầu che phía sau ót của mình lại lần nữa.

Bây giờ cô đang rất khó chịu, không muốn nói chuyện.

"Rốt cuộc là làm sao vậy?" Người không nhạy bén cũng có thể phát hiện Diệp Hiểu Tư không đúng, huống chi Khang Quả Duy là người rất mẫn cảm, "Học tỷ Mộ Sương đâu? Trở lại rồi mà sao lại không ở với nhau?"

"Không muốn." Diệp Hiểu Tư chuyển động cũng chưa chuyển động buồn bực nói.

"Oa, có tiền đồ a?" Khang Quả Duy kinh hãi kêu ra tiếng, vỗ vỗ phía sau lưng, "Làm sao mà có tiền đồ đến vậy a."

"Hừ! Chia tay rồi, quản làm gì."

Trước tiên đem cô làm như người dự bị, thật vất vả mới thành chính thức, lại đá văng ra, vẫn là sai!

Như vậy cũng là sai, chẳng lẽ Nhan Mộ Sương không có nhận ra sao?

Hơn nữa lúc trước rõ ràng mình có nói với Sương Nguyệt Dạ, mình đã có người thích, rất thích rất thích.

Lại không có lỗi với Nhan Mộ Sương, ngay cả Kỷ Ngưng cũng cố gắng quên đi, dựa vào cái gì mà lần nào cũng đều là mình sai?

Dựa vào cái gì mà lần nào cũng đều là mình khó chịu đau lòng chứ?

Đà điểu Diệp Hiểu Tư nằm lì ở trên giường, càng nghĩ càng giận, không đợi Khang Quả Duy đang kinh ngạc đến ngây người kịp phản ứng, lại la lên, "Yêu ai thì liền ở cùng với người đó đi, dù sao cũng không cần. Là Diệp Hiểu Tư không cần, hừ! Có thể từ chối một lần, thì cũng có thể từ chối hai lần, hừ hừ hừ!"

"A?" Khang Quả Duy lúc này đã không thể dùng hai chữ kinh ngạc để hình dung, vẻ mặt kia, quả thật chính là kinh sợ.

Học tỷ Mộ Sương với Hiểu Tư chia tay?

Nhìn Diệp Hiểu Tư yếu đuối vậy mà lại có thái độ kịch liệt như vậy?

Hơn nữa từ trong lời nói của cô, hiển nhiên có thể nghe ra đã cự tuyệt qua học tỷ Mộ Sương?

Không phải đâu!

Con cừu nhỏ này lúc nào thì có tiền đồ đến vậy a?

Ngu ngơ đứng ở bên giường, ánh mắt thủy chung vẫn duy trì bộ dáng nhìn Diệp Hiểu Tư, trong đầu Khang Quả Duy cũng nhanh chóng hiện lên mấy câu nói, làm thế nào cũng không nghĩ thông được.

Qua tốt một nửa, rốt cuộc mới ngồi vào mép giường của Diệp Hiểu Tư, vỗ vỗ mông người kia, "Này, đừng có ở đó mà giả bộ a, nhanh lên cho tớ biết chuyện gì đang xảy ra."

"Không có chuyện gì xảy ra hết, không cần Nhan Mộ Sương nữa, ghét Nhan Mộ Sương! Chỉ đơn giản vậy thôi!

Hừ, cả hai đều không muốn, thì đây cũng không cần nữa!

Nghĩ đến chuyện Kỷ Ngưng chia tay với mình, rồi lại nghĩ đến chuyện Nhan Mộ Sương cũng chia tay với mình, Diệp Hiểu Tư càng thêm tức giận.

Dựa vào cái gì, rõ ràng mình trả giá nhiều như vậy, dựa vào cái gì mà hai người đó đều có thể tùy tiện nói ra hai chữ kia chứ?

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà mỗi lần đều là mình bị vứt bỏ, dựa vào cái gì mà mỗi lần mình đều không có sự lựa chọn khác?

Tức giận ngồi dậy, Diệp Hiểu Tư mất đi lý trí hung hăng đấm xuống giường, "Dù có nói gì cũng sẽ không thỏa hiệp, đánh chết cũng không chủ động nữa!!!"

Khang Quả Duy vốn là còn muốn khuyên nhủ Diệp Hiểu Tư lúc này thì trợn mắt há mồm nhìn người đang phát điên kia, miệng nhúc nhích, cái gì cũng không nói ra.

Nói đi nói lại, kể từ khi mình rời khỏi Úc Úc, chính mình dường như cũng thay đổi.

Từ trước đến giờ bản thân mình chưa từng bị bất cứ người nào trói buộc, nhưng mà từ lúc có Úc Úc, bản thân mình vô luận làm cái gì cũng sẽ cân nhắc trước, cái gì cũng nghe theo...

... Vẫn là chính mình sao?

Hơn nữa, dường như từ trước đến nay tất cả mọi việc đều là mình chủ động, mà Trần Úc làm gì cũng đều bị động, ngay cả từ lúc bắt đầu cũng không rõ ràng.

So với Diệp Hiểu Tư đang phát điên, Khang Quả Duy càng nghĩ càng u ám.

Vẫn cảm thấy, thật ra thì Úc Úc không tính là yêu mình.

Thở dài, Khang Quả Duy đứng dậy, đi về giường mình đem bàn a tủ quần áo vân vân lần lượt thu dọn lại tất cả.

Mà người đang muốn động kinh cũng đứng dậy, chạy tới chỗ máy tính mở QQ lên.

Đầu tiên, đem "Ẩn thân trả lời*" Nhan Mộ Sương có thể thấy được hủy bỏ, tiếp theo, đem Nhan Mộ Sương vốn là đặt ở nhóm 'đệ nhất' chuyển qua nhóm 'bạn học bình thường', lấy điện thoại đem toàn bộ dãy số của Nhan Mộ Sương xóa sạch.

[*Là chức năng là khi mình off, mà đối phương vẫn có thể nhìn thấy bạn đang trên mạng]

Hừ, nhắm mắt làm ngơ.

Phồng phồng miệng, vẫn cảm thấy không vui, dứt khoát mở bookmark hình ảnh ra, muốn xóa sạch mấy tấm hình có liên quan tới Sương Nguyệt Dạ.

Nhưng mà, sau khi xóa xong mấy tấm hình đối thoại với Hiểu Nguyệt Hà, Diệp Hiểu Tư nhìn tấm hình hồ Bích Thủy lần đầu gặp mặt, không bỏ được.

Thật ra thì, dạng trùng hợp này, là có bao nhiêu kỳ diệu a.

Ở trên internet gặp nhau rồi gắn bó, ở trong hiện thực thì quen biết hiểu nhau, đoạn duyên phận này, là thuộc về mình với Nhan Mộ Sương.

Nhưng mà, dạng duyên phận này, có lẽ đã bị lãng phí rồi sao? .

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||

Trề môi ra mang theo cảm xúc chán nản dựa vào ghế, ngơ ngác nhìn hình ảnh trên máy tính.

Kể từ lúc bắt đầu gặp mặt đó, cùng với Nhan Mộ Sương, hai bên đều rơi vào trong hố của nhau.

Bây giờ, vị trí của hai người là hai cái hố này, rốt cuộc bởi vì nhau mà nỗ lực tương thông, vì sao lại không chọn cả hai cùng dựa dẫm vào nhau?

Nhan Mộ Sương, thật sự là một người làm cho người ta chán ghét chết mất!

Ở trong lòng mắng câu này, Diệp Hiểu Tư bĩu môi, tính trẻ con mà lắc đầu qua lại.

Dù sao thì cả hai đều sai, mặc kệ, không muốn nhận sai trước, Nhan Mộ Sương là người xấu!

Vì thế, ở trong tình trạng rối rắm này, học kỳ mới, đã tới.

Nhan Mộ Sương với Trần Úc lên năm ba đại học, Diệp Hiểu Tư với Khang Quả Duy cũng từ một học muội lên thành học tỷ năm hai đại học.

Nhan Mộ Sương vẫn là chủ tịch hội học sinh, Trần Úc cũng từ phó chủ tịch học viện hội học sinh lên thành chủ tịch học viện hội học sinh.

Hai người cường thế bởi vì sinh viên mới đến mà bắt đầu bận rộn, mà Diệp Hiểu Tư với Khang Quả Duy cũng như vậy.

Bộ trưởng của bộ lễ nghi vẫn là Vũ Văn Phỉ, mà Diệp Hiểu Tư thì được điều từ bộ lễ nghi đến văn phòng, cùng Khang Quả Duy lên thành phó chủ nhiệm văn phòng.

Cái quyết định này cũng đã quyết định từ cuối học kỳ trước đó, cũng từng rước lấy nghị luận.

Với người ở bộ lễ nghi, Diệp Hiểu Tư cái gì cũng không làm, nhưng có thể lên làm phó chủ nhiệm, làm cho mọi người đều thấy không dễ chịu; mà với người ở văn phòng, mặc dù biết Diệp Hiểu Tư thật ra nguyên học kỳ làm rất nhiều công việc mà trợ lý của chủ tịch mới làm, nhưng mà, từ một người ở bộ lễ nghi mà nhảy lên làm phó chủ nhiệm văn phòng, cũng đồng dạng làm cho bọn họ cảm thấy không dễ chịu.

Diệp Hiểu Tư chẳng là chỉ là trì độn, cũng không phải là đứa ngốc, một chút cũng đều hiểu rõ, vốn là nghĩ cũng không lo cần lo cái gì cả, lại bị câu nói của Nhan Mộ Sương áp xuống.

Nhan Mộ Sương: "Muốn trong thời gian làm việc đều có thể thấy, không được sao?"

Làm sao mà không được được chứ?

Diệp Hiểu Tư lúc ấy cao hứng muốn chết, nhưng mà bây giờ, thì cảm thấy buồn bực.

Làm phó chủ nhiệm của văn phòng, có nghĩa không thể không chịu trách nhiệm mà chạy loạn được, vì vậy, thường phải gặp mặt với chủ tịch Nhan Mộ Sương.

Tuy rằng rất muốn thấy không sai, nhưng mà, mỗi lần gặp thì đều cảm thấy rối rắm.

Khí tức lạnh lùng như vậy, đúng là làm cho người ta cảm thấy khó chịu.

Đồng dạng, Nhan Mộ Sương cũng cảm thấy khó chịu.

Vốn cho là sau khi khai giảng, Diệp Hiểu Tư sẽ cố chấp đi theo chính mình như trước, cố chấp tốt với mình, mình cũng có thể tìm được một bậc thang, hòa thuận lại lần nữa, nhưng mà không nghĩ tới...

Đứa trẻ lúc nào cũng ôn nhu thâm tình nhìn mình, ánh mắt nhìn mình không còn vẻ dịu dàng như trước kia, còn mang lên cái mắt kính mình ghét nhất nữa, đúng là tức chết mà.

Làm cho mình buồn bực nhất chính là, bởi vì rất ít thấy Diệp Hiểu Tư lên QQ, cho nên nàng cho là người luôn treo QQ đã không thích vọc máy tính nữa...

Không nghĩ tới trong một lần nào đó ở trong máy tính của Trần Úc thấy Diệp Hiểu Tư ở trạng thái đang online, mà avatar ở bên mình thì lại tối tăm.

Tức giận, vô cùng tức giận.

Được rồi, thừa nhận là trước kia tùy ý chia tay như vậy là sai, cũng thừa nhận lúc trước mình chơi game cũng có chỗ không đúng...

Đồ vô lại Diệp Hiểu Tư, nhường nhiều lần như vậy rồi, không thể nhường nhiều hơn được nữa sao?

Nhưng lại đi cắt đứt như vậy, hừ!

Mình chia tay là không sai, nhưng mà vẫn không có hủy bỏ chức năng 'ẩn thân cũng có thể thấy'.

Nhan Mộ Sương đồng dạng càng nghĩ càng tức giận, thân là chủ tịch thì nên có sự bình tĩnh với tha thứ, mà khi đối mặt với Diệp Hiểu Tư người mình yêu sâu nặng, thì hai điều này bị vứt bà ở xó nào rồi.

Bên kia, Trần Úc với Khang Quả Duy chính là một tình huống khác.

Mặc dù không có chia tay, nhưng hầu như là không có liên lạc qua.

Trần Úc không ngừng bận chuyện bên học viện ngoại ngữ, Khang Quả Duy thì không ngừng bận chuyện ở phòng làm việc, hai người hầu như không có xuất hiện cùng một lúc, duy nhất là có một lần, gặp nhau ở dưới lầu ký túc xá.

Nhưng mà, trừ mắt đối diện nhau, hai người cũng không có phản ứng nào khác.

Khang Quả Duy lên tới lầu ba thì trực tiếp quẹo cua nên không thấy được khi Trần Úc đi lên đến lầu ba thì dừng bước lại, mà lúc Trần Úc đi lên lầu bốn thì cũng đồng dạng không nhìn thấy Khang Quả Duy lại từ khúc quanh chỗ lầu ba đi ra rướn cổ nhìn lên.

Rối rắm, hai người vốn là đôi tình nhân rất đẹp và hài hòa nhất, lại bị quấn quanh ở khắp nơi.

Bên này, Nhan Mộ Sương thì rất tức giận.

Lại là lần nhận sinh viên mới, vẫn là phòng làm việc năm ngoái phỏng vấn những sinh viên mới, chỉ có bất đồng duy nhất là Diệp Hiểu Tư, từ một sinh viên mới được phỏng vấn, biến thành người phỏng vấn.

Sau khi ngồi cùng bàn với Khang Quả Duy, còn rất nhã nhặn đẩy đẩy mắt kính, Diệp Hiểu Tư dư quang liếc Bạch Mặc cầm chai nước đưa cho Nhan Mộ Sương, cũng thuận tiện liếc nhìn Nhan Mộ Sương cười cười nhận nước, trong lòng cực kỳ không thoải mái.

Trên mặt, vẫn treo lên nụ cười nhạt tao nhã lịch sự.

Được phỏng vấn là một đứa trẻ thoạt nhìn có chút ngượng ngùng, sau khi đưa tờ đơn qua thì liền không nói gì mà cúi đầu nhìn sàn nhà.

"Ha ha, chớ khẩn trương, tự giới thiệu một chút đi," Khang Quả Duy quét mắt nhìn tờ đơn nói.

"... Gọi là Tô Mộng Trúc, đến từ học viện ngoại ngữ hệ tiếng Đức khóa 11 ban 1, chào học trưởng học tỷ."

Sinh viên mới khẽ ngẩng đầu nhìn hai người ngồi sau bàn, rồi lập tức cúi đầu nhỏ giọng nói.

"Phốc..." Khang Quả Duy muốn cười ra tiếng.

Chào học trưởng học tỷ...

Nhưng mà mình để tóc dài, học trưởng khẳng định không phải là mình.

Diệp Hiểu Tư cố nén xúc động muốn trợn mắt, quay đầu nhìn gương cách đó không xa, mặt buồn bực.

Mặc dù tóc của cô là tóc ngắn, mặc dù cô mặc quần bò áo sơ mi, nhưng mà gương mặt này, nhìn thế nào cũng thấy nữ tính a.

Thở dài, Diệp Hiểu Tư mở miệng, tận lực làm cho giọng lành lạnh của mình ôn hòa lên, "Cái đó, bạn học Tô Mộng Trúc đúng không, em có thể nói lớn lớn lên một chút nữa đi, còn có, cái gì đó đó, là học tỷ ha."

"A?" Hiển nhiên Tô Mộng Trúc có chút ngẩn ra, vội vàng ngẩng đầu nhìn nhìn, sau khi nhìn nhìn thì lập tức phát hiện cái người đẹp trai đó đúng là học tỷ, vội vàng giải thích, "Học tỷ, thật xin lỗi,... em khẩn trương, cho nên..."

"Ha ha, không có sao..." Diệp Hiểu Tư nhẹ nhàng cười xua xua tay rồi nói, "Tiếp tục đi, đừng khẩn trương, giọng lớn một chút."

Dù thế nào đi nữa thì bây giờ cũng là học tỷ, là phó chủ nhiệm của phòng làm việc, tuyệt đối không thể để cho người ta xem thường.

Diệp Hiểu Tư trong lòng nghĩ như vậy, theo bản năng không chú ý tới thật ra thì mình không muốn Nhan Mộ Sương bị người khác nói này nói nọ, cho nên cố gắng muốn chứng minh cho Nhan Mộ Sương thấy quyết định để mình làm phó chủ nhiệm văn phòng là chính xác.

Dường như bởi vì dạng nhạc đệm này mà tiêu đi không ít cảm giác khẩn trương, âm lượng của Tô Mộng Trúc hơi hơi nâng cao lên một chút, ánh mắt cũng dám nhìn về phía hai người phỏng vấn.

Bất quá, đại đa số thời điểm, là nhìn Diệp Hiểu Tư, mà Diệp Hiểu Tư cũng cười cười lại.

Thiết, phó chủ nhiệm mới nhậm chức chủ nhiệm, bộ trưởng phó bộ trưởng ngồi ở bên cạnh làm bộ như đang kiểm tra, trên thực tế là đang chú ý đến Diệp Hiểu Tư và Nhan Mộ Sương, thấy được nhất thanh nhị sở*.

[*Thấy rõ ràng, rành mạch]

Tiểu vũ trụ của chủ tịch đại nhân, bùng cháy.

_____________________________

Ái chà chà, Hiểu Tư dỗi nhìn dễ thương quá:)))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.