Chương trước
Chương sau
"Tại sao em lại muốn gia nhập vào văn phòng?" Khang Quả Duy nhìn người bên cạnh đang giả vờ cười, lại liếc nhìn Nhan Mộ Sương sắc mặt hình như đang tái xanh, cùi chỏ khẽ chạm cánh tay Diệp Hiểu Tư, ra hiệu cô hãy chú ý tới học tỷ, miệng thì lại tùy tiện nói với Tô Mộng Trúc.

Cau mày một cái, mắt đối diện với nhau, Diệp Hiểu Tư cúi đầu, bộ dáng như đang sắp xếp lại mấy tờ đơn, trong lúc cúi đầu thì nhịn không được nghiêng đầu nhìn nhìn qua hướng của Nhan Mộ Sương.

Đối với mấy động tác rõ như ban ngày của hai người Nhan Mộ Sương không có chút né tránh ánh mắt của Diệp Hiểu Tư, ánh mắt lạnh đến nỗi làm cho cô phải phát lạnh.

Chu chu miệng, tức giận quay đầu trở lại, Diệp Hiểu Tư sửa sang lại tờ đơn trong tay rồi đặt lại lên bàn.

"...... Em tương đối hướng nội, muốn gia nhập hội học sinh để rèn luyện, cảm thấy văn phòng tương đối thích hợp." Tô Mộng Trúc mặc dù hướng nội nhưng vẫn luôn chú ý tới Diệp Hiểu Tư, rất nhanh đã phát hiện phía sau tròng kính kia là một ánh mắt ảm đạm, bỗng nhiên cảm thấy tò mò học tỷ phỏng vấn trước mặt mình.

Đẩy đẩy kính, đè nén những cảm xúc tiêu cực này xuống, Diệp Hiểu Tư tiếp tục hỏi một vài vấn đề, sau khi đợi Khang Quả Duy ghi lại mấy thông tin Tô Mộng Trúc vừa nói xong, cô rốt cuộc không chịu được nghiêng người qua nói với Khang Quả Duy, "Tớ đi vệ sinh."

Thật ra thì cô chỉ là không chịu nổi vẻ mặt lạnh như băng kia của Nhan Mộ Sương.

Luôn cảm thấy, thái độ của Nhan Mộ Sương đối với Bạch Mặc không tốt hơn mình nhiều.

Bên này, Khang Quả Duy có chút lo lắng đi ra khỏi phòng làm việc.

Tô Mộng Trúc cũng tò mò nhìn bóng lưng của Diệp Hiểu Tư, nâng tay lên nhìn đồng hồ, đi ra ngoài.

Choáng...

Khang Quả Duy nhìn bóng người của Tô Mộng Trúc, có chút bó tay che trán.

Thật không biết học muội đó có phải là đã nhất kiến chung tình với cái tên Diệp Hiểu Tư trì độn kia không nữa.

"Đi đâu vậy?" Nhan Mộ Sương đang bị bộ trưởng mới nhậm chức của bộ ngoại liên* kéo lại hỏi này nọ, thật vất vả mới thoát được, rồi quay đầu nhìn về phía của Diệp Hiểu Tư thì phát hiện cô đã không có ở đây, dứt khoát đi qua hỏi Khang Quả Duy.

[*Bộ ngoại liên: Là bộ phụ trách các hoạt động bên ngoài hội học sinh, tăng cường hợp tác và liên lạc giữa hội học sinh với học sinh trong trường.]

"Ách......" Khang Quả Duy ngơ ngác, do dự nhìn ra ngoài cửa một chút, không biết phải trả lời như thế nào.

Ánh mắt lạnh đi, Nhan Mộ Sương nhìn nhìn xung quanh, lạnh lùng mở miệng, "Là đi ra ngoài với học sinh mới?"



"A?" Bị kiểu lời nói này làm sững sờ, Khang Quả Duy ngu người vài giây thì mới lập tức phản ứng lại, "Không có không có, đi vệ sinh."

"Đúng không?" Nhanh chóng cất bước đi ra ngoài nhưng không mất đi vẻ tao nhã, còn chưa đi tới nhà vệ sinh, thì liền thấy Diệp Hiểu Tư đi ra từ nhà vệ sinh, híp mắt, trên mặt đều là giọt nước, đang dùng vạt áo sơ mi của mình lau tròng kính.

Khoanh tay đứng ở chỗ không xa Diệp Hiểu Tư, ánh mắt Nhan Mộ Sương dịu dàng xuống, nhìn Diệp Hiểu Tư sau khi lau xong mắt kính, liền lấy tay chùi chùi mấy giọt nước đọng trên mặt, bộ dáng trẻ con kia, làm trong lòng nàng dâng lên loại lúc động đi tới ôm lấy cô.

Thật ra có lẽ trước kia rất sớm đã thích Diệp Hiểu Tư, nhưng chỉ có một phần thích, còn bởi vì mình cố chấp với bạch y thư sinh, cũng bởi vì Diệp Hiểu Tư là nữ, nên trong tiềm thức bị mình trốn tránh. Sau đó, thật vất vả mới nhìn thẳng vào tình cảm của mình, dần dần từ thích đến yêu, từ yêu đến muốn bên nhau. Tiếp theo, mới phát hiện thì ra hai người mình thích, đều là cùng một người, dạng trùng hợp này, ngoại trừ cảm giác mình bị lừa gạt ra, thì cảm thấy rất kinh hỉ.

Dạng này không phải rất tốt sao?

Bất kể là ở trên internet hay là ở trong thật tế, mình đều thích cùng một người.

Nhưng mà cảm thấy đem tình cảm của mình đối với Tiểu bạch kiểm đặt lên trên người Diệp Hiểu Tư là không đúng.

Dạng cảm xúc hỗn loạn vô hình này làm cho nàng không biết phải đối mặt với Diệp Hiểu Tư như thế nào cho phải.

Hơn nữa Diệp Hiểu Tư cho tới bây giờ đều đối tốt với mình bỗng nhiên thay đổi ba trăm sáu mươi độ, Nhan Mộ Sương càng thêm bối rối.

Nhưng mà bây giờ, không muốn rối rắm nữa, mà muốn...

Có phải là nên đến phiên mình làm cho đứa nhỏ chịu thua giống như em ấy đã từng làm với mình.

Lẳng lặng nhìn Diệp Hiểu Tư lau sạch nước trên mặt rồi đeo mắt kính lên, Nhan Mộ Sương vẫn đứng ở tại chỗ, chờ em ấy xoay người là có thể nhìn thấy mình, sau đó, mình đi tới...

Cùng làm hòa, không nên bởi vì dạng chuyện này mà rối rắm, sau này không nên tách ra nữa.

Sau khi Diệp Hiểu Tư đi vệ sinh xong thì lấy mắt kính xuống để rửa mặt, muốn để cho mình có tinh thần một chút, lúc đi ra bởi vì giọt nước trượt ngay mắt mình cho nên mới híp mắt lau tròng kính, chẳng qua là lúc mình đang cúi đầu lau mắt kính, thì luôn cảm thấy có tầm mắt đang nhìn mình.

Sau khi đeo mắt kính lên, đang muốn quay đầu lại, lại thấy Tô Mộng Trúc đứng ở bên phải mình.

"Học... Học tỷ." Thấy Diệp Hiểu Tư nhìn về phía mình, sắc mặt không khỏi đỏ lên.

Thật ra cũng không biết vì sao mình lại quẹo vào trong này, ban đầu không phải là muốn đi ra tòa nhà rồi trở về ký túc xá sao?

"Có chuyện gì sao?" Vẫy vẫy mấy giọt nước vẫn còn đọng trên tay, Diệp Hiểu Tư có chút nghi hoặc hỏi.

"......" Bị câu hỏi này làm nghẹn lời, Tô Mộng Trúc càng xấu hổ thêm, cúi đầu không nói nửa lời.

Diệp hiểu tư không nói gì, tại sao sẽ có người so với học tỷ năm đó còn xấu hổ hơn a?

Nhớ tới khi đó chính mình đi báo danh, Nhan Mộ Sương sau khi nghe được câu "Ở đâu ở đâu" của mình thì cũng ngây người đi, Diệp Hiểu Tư nhịn không được mỉm cười một cái.

Học tỷ xinh đẹp như vậy thật sự là ít khi thấy nha.

Tô Mộng Trúc nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc cũng nghĩ được một lý do, mới vui vẻ ngẩng đầu lên muốn nói với Diệp Hiểu Tư, lại thấy thiên hạ đứng ở cách đó không xa lúc này đang nở một nụ cười đặc biệt ấm áp.

Tô Mộng Trúc có chút si mê.

So với nụ cười nhạt lúc phỏng vấn, nụ cười này, đúng là làm cho tâm tình người ta vui thích.

"Học... Học tỷ, có thể trao đổi số điện thoại được không vậy?" Tô Mộng Trúc rốt cuộc cũng tỉnh hồn lại cố lấy dũng khí nói lớn với người còn đang suy nghĩ tới Nhan Mộ Sương.



Ơ?

Diệp hiểu tư mở to hai mắt nhìn, tiếp đó thì nhíu mày lại.

Việc này... Coi như là thiết lập quan hệ sao?

Không thích.

"Học tỷ, có được không?

Thấy Diệp Hiểu Tư cau mày lại, Tô Mộng Trúc thấp thỏm nói, "...Em vừa mới vào, cho nên, muốn... có một số việc không hiểu có thể gọi cho học tỷ hỏi một chút,"

"Được rồi." Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hai tay Diệp Hiểu Tư đút vào túi, sau khi thấy Tô Mộng Trúc kinh ngạc vui mừng cầm điện thoại ra, đọc dãy số của mình ra, tiếp đó thì nói, "Vậy chị trở về, em có thể đi vòng quanh một chút, trường học rất lớn."

"Được được ạ, cảm ơn học tỷ." Lưu dãy số vào điện thoại, Tô Mộng Trúc thấy Diệp Hiểu Tư muốn xoay người, dường như là mới nhớ tới cái gì đó, vội vàng hỏi, "Em có thể biết tên của học tỷ không?"

Sờ sờ mũi, Diệp hiểu tư hơi hơi suy nghĩ, nhẹ giọng nói,"Họ Diệp."

Lấy tính cách của cô, vốn là không kết giao với dạng người dối trá, nhưng mà...

Không thể có lỗi với chức vị phó chủ nhiệm văn phòng được nha.

"Vâng" Có chút chán nản lên tiếng đáp lại, Tô Mộng Trúc sau khi do dự, liền ở trên điện thoại ghi mỗi một chữ: Diệp.

Nhún nhún vai, mới xoay người trở về văn phòng, không nghĩ tới lại nhìn thấy Nhan Mộ Sương đang khoanh tay lặng lẽ nhìn mình.

Bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ bối rối, Diệp Hiểu Tư giơ tay lên chỉ chỉ ở phía sau, miệng nhúc nhích muốn nói cho Nhan Mộ Sương biết mình với Tô Mộng Trúc không có cái gì hết, sau vài giây thì lại dừng loại ý tưởng này lại.

Lẽ ra thì cũng không có cái gì a, tại sao mình lại kích động muốn giải thích như vậy đây?

Mới vừa rồi Nhan Mộ Sương cũng không có cười với Bạch Mặc, hừ.

Nhìn thẳng vào Diệp Hiểu Tư, trên mặt Nhan Mộ Sương mơ hồ nảy lên một tia tức giận, nàng tự nói với chính mình là cử động đó chẳng qua chỉ là việc một học tỷ nên làm, nhưng mà trong lòng vẫn không nhịn được mà nổi lên một ít ghen tuông.

Mím môi thật chặc, sợ lúc mình mở miệng ra là nồng nặc mùi giấm chua, ở chỗ trái tim dường như là bị một con dao cứa nhẹ một cái, cảm thấy ngứa ngáy, lại mang theo một tia sợ hãi với bất an.

Diệp Hiểu Tư đeo kính mắt, từ đầu cho đến cuối đều lộ ra cảm giác xa cách.

Tròng kính lạnh băng lập lòe làm cho nàng không nhìn thấu ánh mắt của cô, quanh thân đứa trẻ ấm áp ấy đều tỏa ra một hơi thở xa lạ.

Diệp Hiểu Tư luống cuống nhìn Nhan Mộ Sương, đi cũng không được, đứng đây cũng không xong.

Trong lòng muốn chạy trốn, thấy Nhan Mộ Sương lạnh băng như vậy, cũng sẽ cảm thấy trái tim từng trận co rút đau đớn. Nhưng mà lại không đi khỏi chỗ này, bởi vì, rất ít khi có cơ ở một chỗ với Nhan Mộ Sương.

Quyết không thỏa hiệp, cũng sẽ không chủ động chịu thua, nhưng mà phần tình cảm kia, vẫn còn ở đây.

Vẫn sẽ có xúc động muốn ôm Nhan Mộ Sương, mỗi khi gặp phải chuyện nào làm cho cô bực mình, vẫn sẽ muốn làm nũng với Nhan Mộ Sương, mỗi khi tỉnh dậy, vẫn sẽ nghĩ tới Nhan Mộ Sương có tỉnh hay chưa, có mệt mỏi hay không, có nhớ tới mình không, giống như bản thân mình đang suy nghĩ vậy....

Bất tri bất giác, Nhan Mộ Sương đã dung nhập vào sinh mệnh của cô.

Loại rối rắm này rốt cuộc phải tới khi nào thì mới chấm dứt được, chẳng lẽ hai người lại cứ như vậy luôn sao?



"Mộ Sương, thì ra là ở đây a."

Bầu không khí đang yên tĩnh, bỗng nhiên lại truyền đến một âm thanh hưng phấn, làm cho hai người đều cau mày lại.

Bạch Mặc đi nhanh đến bên người Nhan Mộ Sương, trực tiếp nói, "Tôi đi tìm cậu nãy giờ."

Con người Diệp Hiểu Tư xẹt qua tia đau đớn với tức giận.

"Chuyện gì?" Cũng không thèm nhìn tới mắt hắn, thản nhiên đáp lại, tiếp theo thì làm như biết Diệp Hiểu Tư không vui, dứt khoát đi đến bên cạnh nắm chặt tay cô.

Diệp Hiểu Tư ngây người ra, tay khẽ run mấy cái, sau khi cảm nhận được xúc cảm có chút lạnh lẽo thì mới hoàn hồn lại, trong lòng nhanh chóng nhảy vài cái, nuốt nuốt nước miếng, cũng không dám nhìn nàng.

Tầm mắt của Bạch Mặc dừng trên tay Nhan Mộ Sương với Diệp Hiểu Tư, trong mắt hiện lên một tia âm ngoan, rồi nhanh chóng thu lại, "Chỉ là tối nay muốn cùng cậu ăn một bữa cơm, thảo luận mấy vấn đề mới cho lần tiếp nhận sau."

"Đã hẹn xong với người khác rồi, chuyện tiếp nhận mới thì sáng mai lúc họp bàn lại đi." Vẫn là giọng nói lạnh nhạt như trước, nắm tay Diệp Hiểu Tư thật chặc, tim Nhan Mộ Sương cũng đập nhanh hơn, rất sợ Diệp Hiểu Tư sẽ giận dỗi hất tay mình ra.

"...... Vậy không thể ăn một bữa cơm sao?"

"Đã hẹn rồi."

"Vậy sáng mai có được không?"

"Không rảnh."

"Đủ rồi." Thái độ của Nhan Mộ Sương đã hết sức rõ ràng, Bạch Mặc vẫn như cũ không có thuận theo, chọc cho cái người vẫn duy trì vẻ tao nhã rốt cuộc cũng không kiên nhẫn nổi.

Muốn kéo đứa trẻ bên cạnh qua, nói là mình rất nhớ em ấy.

Nhưng mà cái con ruồi Bạch Mặc này, thật sự quá phiền phức mà.

=======================

Là lá la, đường sắp tới, đường sắp tới (*ノ▽ノ) chuẩn bị ăn đường ngập mặt luôn nè ~ (/●◔∀◐●)/
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.