“Ninh, từ hôm nay trở đi ta muốn dạy cho ngươi như thế nào làm một cái tính nô. Ngươi phải nhớ kỹ ý nghĩa tòn tại duy nhất của ngươi chính là lấy lòng ta, mà mệnh lệnh của ta chính là chuẩn mực sinh mệnh của ngươi. Hiện tại quỳ xuống đất, nhếch mông lên.”
Trạch Ninh dùng đầu cùng bả vai chống đỡ thân trên, giống như một chú cẩu đang phủ phục, mông của y cao cao nhếch lên, giống như chó đang vẫy đuôi mừng chủ.
Ngô hạo lấy ra một cái ống hút đồng, hút vào một khúc cam du, tiếp theo đem kim tiêm sáp nhập vào trong cúc huyệt của Trạch Ninh.
“Ô.” Dị vật xâm nhập làm cho Trạch Ninh phát ra một tiếng rên rỉ, chất lỏng lạnh băng lướt qua vách tràng làm cho y nhịn không được mà run nhè nhẹ.
“Không được nhúc nhích.” Ngô Hạo đánh một phát không nhẹ lên mông của Trạch Ninh.
Trạch Ninh ăn đau rên rỉ lại thật sự không dám nhúc nhích nữa.
Một lần, hai lần, ba lượt. Ngô Hạo một lần lại một lần đưa chất lỏng vào, bụng của Trạch Ninh đã hơi nở ra, cái trán bắt đầu thấm mồ hôi lạnh.
“Chủ nhân, không được, sắp vỡ.” Thanh âm Trạch Ninh run rẩy.
Ngô Hạo trên tay không ngừng, hắn kiên định đem lượng cam du cuối cùng đẩy vào trong cơ thể Trạch Ninh.
“Không được đẩy ra.” Lúc Ngô Hạo rút ống tiêm ra liền nói như vậy.
Trạch Ninh nhẫn nhịn sự phiên giang đảo hải nơi bụng dưới, dống chết kẹp chặt lấy hậu huyệt.
Ngô Hạo biết đối với Trạch Ninh mà nói lần đầu tiên chỉ dựa vào nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-la-nguoi-no-le/132053/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.