Chỉ chớp mắt đã đến ngày sinh em bé, Phương Thành Thu ở trong phòng sinh ép buộc một ngày một đêm, mà Lục Ngũ cũng ở ngoài cửa nôn nóng đợi một ngày một đêm. Ngày hôm sau Phương Thành Thu mang đến cho Lục Ngũ một đứa con khỏe mạnh trắng trẻo. Lục Ngũ ôm lấy khuôn mặt nhăn nhó nhỏ nhắn của con trai hôn hôn, nghĩ lại thật vất vả cho vợ yêu, cảm động nói: “Thành Thu, vất vả, cám ơn em.” Phương Thành Thu mỏi mệt hừ một tiếng, nhếch môi ngủ.
Ở cữ là những ngày Phương Thành Thu rất là khó chịu. Mỗi ngày phải uống canh đại bổ, làm gì cũng không để chính mình động thủ, ăn cơm được người đút, đi đường được người ôm, Lục Ngũ quả thực đem cậu trở thành một em bé sơ sinh dễ vỡ mà đối đãi. Lúc mới bắt đầu Phương Thành Thu trong lòng vui vẻ dương dương tự đắc, lâu dần liền chịu không nổi. Một đại nam nhân tay chân đầy đủ, thân thể cũng không kém ai, Lục Ngũ vẫn xem cậu như ngày vừa mới sinh, vẫn cứ hầu hạ Phương Thành Thu. Phương Thành Thu sinh khí, Lục Ngũ liền năn nỉ, năn nỉ xong tiếp tục không để cậu làm cái này làm kia. Vòng quanh đình viện tản bộ chỉ được đi hai vòng, xong liền ôm đi, mỗi lần tức giận Phương Thành Thu đều hét lên: “Em cũng không phải tàn tật!”. Còn có một điều làm Phương Thành Thu tức giận đến nghiến răng, mỗi lần muốn Lục Ngũ đều chỉ thủ dâm cho cậu một lần, mặc kệ phía dưới của cậu ướt thành ao nước cũng không cho thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-la-em/98618/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.