Trong lúc người trong lòng thoải mái thở, là lúc Lục Ngũ nhìn qua cửa sổ sát đất thấy bên ngoài phòng khách một chiếc xe hơi màu vàng chuẩn bị chạy vào nhà. Lục Ngũ nâng thân thể Phương Thành Thu lên “Ba” một tiếng rút ra côn thịt còn chưa phát tiết.
“Không?” Phương Thành Thu khó hiểu hành động đột ngột của Lục Ngũ.
“Mẹ em đến đây, đã vào tới cửa.”
“Như vậy làm sao được?” Phương Thành Thu không mặc quần áo nhìn cái bụng to lo lắng.
“Cầm.” Lục Ngũ nhanh chóng đem quần áo hai người nhặt lên nhét vào trong lòng Phương Thành Thu khom lưng ôm ngang lấy Phương Thành Thu mạnh mẽ xông lên lầu.
Vừa vào phòng, liền nghe âm thanh cửa chính ở dưới lầu bị đẩy ra tiếp theo là một tiếng gọi vui thích: “Con trai, mẹ mang thứ tốt đến cho con xem, con đoán là cái gì?”
Một mảnh yên tĩnh.
“Con trai?” bà Phương nghi hoặc: “Người đâu? Chẳng lẽ ngủ trưa? Lục Ngũ?”
Như cũ không một lời đáp lại.
Dưới lầu không có người hẳn là ở trên lầu, bà Phương rất tự giác chạy lên lầu.
Trên lầu tình trạng hai người thật không tốt, cái bụng lớn thấm mồ hôi, tóc đều ướt ; dáng người khôi ngô bây giờ có vẻ tang thương, nhất thời cả người đều mềm nhũn. Nghe tiếng bước chân, bà Phương rất nhanh sẽ tới đây, Lục Ngũ nhìn quanh phòng ôm Phương Thành Thu vào phòng tắm.
“Con trai, các con ở đâu?” Bà Phương thấy phòng cũng không có người, bỗng có một tiếng nói cất lên.
“Mẹ, con ở phòng tắm, tắm rửa, lúc ăn cơm trưa người đầy mồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-la-em/98617/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.