Edit: Xiao Mei 
Gió trên đỉnh núi rất lớn, rất lạnh. 
Một trận gió lạnh thổi tới, cây cối rung động. Nhánh cây xung quanh đều đong đưa, lá cây khô vàng rào rào rơi xuống, rất đẹp nhưng lại cảm thấy có chút thê lương. 
Tô Tinh Thần bọc lại áo khoác của mình, muốn ngủ nhưng lại không có nơi nào có thể ngủ. 
Thư Dao cùng Kỷ Đình đi dạo chỗ khác, Trần Phái Nhĩ cực kỳ có nhãn lực lôi kéo Trần Lâm đi rồi. Bên này chỉ còn lại có Tô Tinh Thần cùng Lục Hành Chỉ. 
Cô cùng Lục Hành Chỉ nhìn nhau, hỏi câu: "Anh có nơi nào muốn đi nữa không?" 
Lục Hành Chỉ lắc đầu: "Không có." 
Tô Tinh Thần nga tiếng, "Tôi cũng không có." Cô dừng một chút nói: "Tôi có chút mệt mỏi...tôi nghỉ một chút, nếu mà anh đi thì đánh thức tôi nhé, được không?" 
"Ừm." 
Tuy rằng Lục Hành Chỉ lãnh đạm, nhưng Tô Tinh Thần cũng không có ảnh hưởng bởi sự lãnh đạm này. 
Bọn họ vừa mới đổi chỗ ngồi, người ở đây không nhiều lắm, vậy nên chống tay lên trên bàn vẫn có thể ngủ được một lúc. 
Tô Tinh Thần nói ngủ liền ngủ, hoàn toàn không có bất luận chần chờ gì. 
Lục Hành Chỉ ngồi đối diện, nhìn chằm chằm cái người không đến vài phút đã ngủ rồi, trong mắt hiện lên ý cười. 
Tuy rằng người trong tiệm không nhiều lắm, nhưng mà tiếng ồn lại không ít, huống chi vị trí mà Lục Hành Chỉ và Tô Tinh Thần ngồi vừa lúc là nơi gần cửa. 
Khách hàng đi lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-la-em-chi-thich-anh/2201877/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.