Edit: Xiao Mei 
Trần Phái Nhĩ cảm thấy cạn lời với Tô Tinh Thần, tốt xấu gì cũng rụt rè một chút đi chứ, vì sao vừa nghe thấy tên Lục Hành Chỉ liền tập tức thanh tỉnh??? 
Tô Tinh Thần vừa nhấc đầu, đôi mắt trừng lớn nhìn người đối diện. 
Trong mắt Lục Hành Chỉ hiện lên ý cười, chỉ một chớp mắt liền không thấy, rồi sau đó mặt không đổi sắc nhìn người trước mắt. 
Hai người nhìn nhau, Tô Tinh Thần khụ tiếng, lập tức tỉnh táo tinh thần, cười tủm tỉm hướng hai người giới thiệu: "Chào hai người, tôi là Tô Tinh Thần." 
Lục Hành Chỉ khụ tiếng, nhàn nhạt đáp lời: "Xin chào." 
Trần Lâm mỉm cười nắm tay Tô Tinh Thần nói: "Xin chào, tôi là Trần Lâm." 
Xong nhìn về phía Trần Phái Nhĩ nói: "Chào Trần tiểu thư." 
Trần Phái Nhĩ đối với phản ứng của Tô Tinh Thần có chút hận sắt không thành thép, bất đắc dĩ lắc đầu. Nhìn về phía hai người đối diện, đánh tiếng chào hỏi. 
Đến nỗi Thư Dao vẫn không hiểu ra sao, nhìn người vừa mới còn sống chết buồn ngủ bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo. 
Đến nỗi Kỷ Đình che miệng ho nhẹ: "Đi thôi, lên núi trước." 
Sáu người đi, cũng không biết là cố ý hay vô ý, Tô Tinh Thần cùng Trần Phái Nhĩ đi trước bọn Lục Hành Chỉ, phía trước nữa là vợ chồng Thư Dao cùng Kỷ Đình. 
Trần Phái Nhĩ lôi kéo cánh tay Tô Tinh Thần, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu có thể rụt rè một chút được không?" 
"Mình rất rụt rè mà." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-la-em-chi-thich-anh/2201876/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.