- Về??? - Lương Vỹ hơi nhíu mày nhìn anh, từ "về" này hình như hơi sai sai.
- Ừ. - Mạc Chính Phong ngược lại gật đầu rất chắc chắn - Về nhà tôi, tôi sẽ lo cho em. Đến khi em có thể quay lại chỗ Mã Tiểu Ny, tôi liền để em đi, tuyệt đối không gây rắc rối cho em.
- Tôi... tôi vẫn là ra ngoài thuê trọ thì tốt hơn...
- Em muốn thuê ở đâu? - Mạc Chính Phong khẽ cốc đầu cậu một cái - Bản thân đang bị thương, ở một mình ai chăm sóc cho em? Còn nữa, không sợ mấy tên kia đến tìm em gây phiền phức sao?
Lương Vỹ thoáng do dự. Cũng phải, cậu bị thương sau lưng, không thể tự mình với ra bôi thuốc được. Hơn hết, là cậu không muốn bị lưu manh gây phiền phức, ảnh hưởng đến mình thì thôi đi, ảnh hưởng đến người khác thật không tốt chút nào. Nhưng ở nhà Mạc Chính Phong thì khác, bọn chúng dù có mười lá gan cũng không dám đến. Mà cho dù có dám đến, cũng sẽ bị anh hành một trận tơi tả. Thế nhưng là... Anh vì sao phải tốt với cậu như vậy? Vì sao phải dịu dàng săn sóc như vậy? Cậu thực sự không cách nào lý giải được suy nghĩ của anh. Hay nói chính xác hơn, cậu không dám tin vào sự lý giải của mình... Người ta nói rồi, hy vọng càng nhiều thất vọng càng đau.
Cậu trầm ngâm suy nghĩ, chẳng nói chẳng rằng, sắc mặt biến đổi liên tục khiến Mã Tiểu Ny nhìn mà muốn sốt ruột. Cô vẫy vẫy Mạc Chính Phong, dùng khẩu hình và ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-la-cho-em-noi-yeu-anh/1852253/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.