Hắn đẩy Mã Tiểu Ny ra, túm lấy cổ áo Lương Vỹ, bộ mặt đầy râu ria dữ tợn của hắn dí sát mặt cậu:
- Tao hỏi mày lần cuối, mày biết sợ chưa?
Lương Vỹ cũng nắm lấy cánh tay hắn, cố gắng thoát khỏi kìm kẹp. Hắn làm cậu ngạt thở, mặt mũi đỏ bừng lên. Nhưng ánh mắt cậu vẫn kiên định không đổi, cố gắng nghiến răng gằn từng chữ:
- ĐỒ! KHỐN! NẠN!
Hắn như bị chọc đến cực hạn, vung tay đẩy mạnh một phát, Lương Vỹ ngã về phía sau, lưng cậu đập vào cạnh bàn. Trong thoáng chốc, cảm giác đau đớn tê dại truyền từ thắt lưng xuống chân làm cậu không nói nổi một lời nào, nằm trên đất không thể đứng dậy. Mã Tiểu Ny trừng lớn mắt, hoảng hốt vội chạy tới đỡ lấy cậu:
- Vỹ Vỹ! Vỹ Vỹ! Em có sao không? Vỹ Vỹ!
Lương Vỹ một tay đỡ thắt lưng, mặt mày nhăn nhó, nhắm chặt mắt:
- Đau... A...
Mã Tiểu Ny bùng nổ tức giận, hét lớn:
- Anh làm cái gì thế hả? Sao dám đẩy Vỹ Vỹ?
Tên kia vẫn không bớt vẻ hùng hổ, oang oang quát to đòi tiền bồi thường. Mã Tiểu Ny tức đến nỗi nắm chặt tay, móng tay đâm vào bàn tay gần như chảy máu, ánh mắt cô hằn học giận dữ. Nhưng cô biết, cô có đấu với hắn cũng chẳng được gì.
- Sao? Không đứng dậy được luôn rồi hả? - Hắn khinh bỉ cười khẩy - Đồ đàn bà! Mày còn không bằng đàn bà! Yếu ớt thế này mà còn đòi anh hùng cứu mỹ nhân! Tao khinh! Về nhà mặc váy đi là vừa!
Lương Vỹ nháy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-la-cho-em-noi-yeu-anh/1852252/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.