Lương Vỹ không hẳn là hôn mê, cậu chỉ là không muốn mở mắt ra mà thôi. Cộng thêm mấy hôm nay suy nghĩ nhiều nên mất ăn mất ngủ, Lương Vỹ hiện tại rất cần một giấc mộng đẹp. Thế là cậu liền cứ thế mà ngủ thẳng một giấc đến chiều. Nếu như không vì phát sốt khó chịu mà tỉnh dậy, có lẽ cậu sẽ ngủ cả một ngày.
Cậu chậm rãi mở mắt, cảm thấy hơi khó chịu, mồ hôi túa ra ướt đẫm nhưng lại lạnh đến mức run rẩy khiến cậu không khỏi cựa mình kéo chăn vào sát người, cuộn tròn toàn thân lại để giữ ấm. Bất chợt một giọng nói vang lên làm cậu giật mình:
- Vỹ Vỹ! Em tỉnh rồi!
Giọng nói này... sao lại quen thuộc như vậy? Sẽ không phải là...
- A! Vỹ Vỹ, em sốt rồi! - Giọng nói lại lần nữa vang lên, gọi về ý thức đang mơ mơ hồ hồ của cậu.
Cậu theo thói quen bật ra tiếng gọi:
- Học... học trưởng...
Đã lâu lắm rồi... cậu không gọi anh như vậy nữa. Nhưng mà... sao có thể là Mạc Chính Phong được chứ?
Lương Vỹ mở to mắt hơn, nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ phóng đại trước mắt, tuy đường nét ngũ quan đã thay đổi, sắc nét, trưởng thành hơn nhiều năm xưa, nhưng cậu vẫn nhận ra. Đó là anh! Là Mạc Chính Phong! Là người mà cậu yêu! Hơn hai năm qua cậu không ít lần mơ về anh, nhưng giấc mơ lần này sao chân thật quá vậy? Cậu như cảm thấy được hơi thở của anh phả nhẹ lên mặt mình.
Lương Vỹ cứ lặng im không nói, mắt cũng không chớp lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-la-cho-em-noi-yeu-anh/1852244/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.