Thời gian dần trôi, bất tri bất giác đã qua đi hơn hai năm rồi, Mạc Chính Phong vẫn chưa trở về, cũng không có một chút tin tức gì. Lương Vỹ đã có lúc mơ hồ cảm thấy rằng hình như anh không hề tồn tại trong đời thật, mà chỉ là một giấc mộng đẹp của cậu thôi. Hoặc là, cậu đối với anh chẳng có ý nghĩa gì cả. Thế nên, mặc dù đã xa nhau rất lâu, anh cũng không một lần liên lạc lại với cậu. Đã có lúc, cậu lấy hết can đảm gọi vào số điện thoại mà ngày đi anh đã để lại cho cậu, kết quả chỉ có tiếng báo thuê bao không liên lạc được... Anh đã nói anh sẽ không đổi số, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể tìm anh cơ mà, tại sao lại như vậy? Lương Vỹ âm thầm cười nhạo bản thân, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, nước mắt dâng trào khóe mi. Bất quá chỉ là một lời ngẫu hứng thôi, người ta đâu thể kiên nhẫn đợi cậu lâu như vậy. Mặc dù cậu vẫn chưa từ bỏ, vẫn muốn gặp anh để thổ lộ tình cảm, nhưng xem ra cậu có tình mà người ta vô ý...
Hôm nay là ngày sinh nhật Mạc Chính Phong, tâm trạng Lương Vỹ có chút không được tốt. Nó làm cậu nhớ lại lần đầu tiên anh và cậu đụng chạm thân thể... Ngày đó, là ngày mở đầu cho cái vòng luẩn quẩn yêu hận buồn vui đã trói buộc cậu suốt thời gian qua, là ngày kết thúc những năm tháng thanh xuân tươi đẹp của cậu, là cánh cửa dẫn cậu đến con đường đầy chông gai ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-la-cho-em-noi-yeu-anh/1852243/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.