Sáng hôm sau, Lương Vỹ thức dậy rất sớm, thu dọn đồ đạc gọn gàng rồi xuống tìm Mạc Quân để tạm biệt. Cậu thật sự có chút hưng phấn, đã muốn rời khỏi đây lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng có thể thực hiện. Chẳng phải cậu chán ghét gì Mạc Quân, nhưng thực sự hai người...không ở gần nhau vẫn là tốt hơn.
Giây phút bước ra khỏi cánh cổng lớn của biệt thự nhà Mạc Quân, Lương Vỹ đã rất vui. Này là tự do nha. Những ngày tháng sau này có thể không được ăn sung mặc sướng, nhàn hạ muốn làm gì thì làm như khi ở đây, nhưng ít ra sẽ không phải lo lắng mỗi khi đối diện với Mạc Quân, hơn nữa ít thời gian rảnh đi một chút cũng giúp cậu bớt nhớ về Mạc Chính Phong hơn. Kể ra cũng đã hơn một tháng rồi đó chứ. Hơn một tháng... không được gặp anh, không được nghe giọng nói của anh, cậu nhớ anh tới sắp chết rồi. Có điều... cậu biết mình cũng nên dần quen với cuộc sống như vậy. Anh không biết có trở về hay không, nếu có thì bao giờ trở về, mà về rồi thì có còn nhớ đến cậu hay không. Đã như thế, cậu tự mình ôm tương tư chỉ là cố chấp một cách ngốc nghếch mà thôi.
Nghĩ đến anh làm cậu hơi thất thần, không để ý một chiếc xe đang lao về phía cậu với tốc độ vô cùng nhanh. Đến khi Mạc Quân la lên: “Vỹ Vỹ! Cẩn thận!” thì chiếc xe chỉ còn cách cậu vài mét. Lương Vỹ nhất thời đơ ra, trong khoảnh khắc không xác định được mình nên làm gì. Toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-la-cho-em-noi-yeu-anh/1852237/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.