Ý định của Lương Vỹ hiện tại chính là tìm một công việc nào đó có thể tạm lo đủ cho bản thân, sau đó sẽ rời khỏi nhà của Mạc Quân. Tuy nhiên, để tìm việc làm giữa thành phố lớn thế này thực sự không dễ. Lại nói, cậu còn chưa học hết lớp 11, bề ngoài thì tuy có ưa mắt một chút nhưng nhìn thật sự rất yếu ớt, cảm giác gió thổi qua cái là bay. Ai mà dám nhận cậu vào làm chứ. Thế nên, Lương Vỹ mất một thời gian khá dài vẫn không tìm được việc làm.
Chớp mắt thì đã đến Tết nguyên đán.
Nhìn cuốn lịch treo tường đã dần đến những ngày cuối cùng của năm, Lương Vỹ lại không kìm lòng được mà thở dài. Trước kia khi cậu còn ở nhà, mỗi dịp Tết đến đều rất vui, tuy là không được như những đứa trẻ khác có quần áo mới, có tiền lì xì, xong ít ra có nhóc Lương Vệ tíu ta tíu tít bên cạnh cũng đỡ phần buồn chán. Tết còn có thể xem bắn pháo hoa. Cậu rất thích pháo hoa. Nhìn những đóa hoa ánh sáng nở rộ rực rỡ trên nền trời đêm đen như nhung, quả thực khiến con người ta dễ dàng hưng phấn. Nhưng mà... năm nay có lẽ là... không được rồi... Mạc Quân đã nói phải về nhà đón Tết với ba mẹ, cậu chỉ có thể ở lại đây một mình mà thôi. Nghĩ đến đó, thực đau lòng. Mạc Chính Phong giờ sao rồi nhỉ? Anh ở bên đó có đón Tết không? Có vui vẻ không? Mà cậu lo cho anh làm gì chứ? Anh có gia đình, có bạn bè của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-la-cho-em-noi-yeu-anh/1852236/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.