Chỉ chớp mắt, quả đã chín cây, Phương Thành Thu ở trong phòng sinh bị ép buộc một ngày một đêm, còn Lục Ngũ thì ở ngoài cửa nôn nóng chờ đợi một ngày một đêm, sang đến ngày hôm sau thời điểm trời vừa hừng sáng, Phương Thành Thu đã mang đến cho Lục Ngũ một tên nhóc béo ú trắng nõn.
Lục Ngũ ôm lấy con trai nhỏ nhắn khuôn mặt nhăn nheo, hôn hôn 'vợ yêu' đã vất vả: “Thành Thu, vất vả cho em rồi, cám ơn em.”
Phương Thành Thu mỏi mệt 'hừ' một tiếng, nhếch môi lâm vào giấc ngủ.
....
Ngày ở cữ là khoảng thời gian Phương Thành Thu khó chịu nhất.
Mỗi ngày phải uống canh cực bổ, không cần đụng tay vào bất cứ chuyện gì, ăn cơm thì được đúc, đi đường thì được ôm. Lục Ngũ quả thực xem cậu như trẻ con vừa mới sinh hay đồ vật lung linh dễ vỡ gì đó. Khi vừa mới bắt đầu, trong lòng Phương Thành Thu vô cùng vui vẻ, dương dương tự đắc, nhưng thời gian càng dài về sau liền không chịu nổi.
Một người đàn ông to lớn, tay chân đầy đủ, thân thể cũng không ốm yếu, thế nhưng Lục Ngũ vẫn xem cậu như những ngày vừa mới sinh xong, vẫn cứ hầu hạ đến nổi khiến Phương Thành Thu phải bạo phát tính tình.
Phương Thành Thu nổi giận, Lục Ngũ liền dỗ dành, dỗ xong lại tiếp tục không để cho cậu làm bất kỳ cái gì, ngay cả đi dạo quanh sân vườn cũng chỉ được đi 2 vòng rưỡi, dạo xong liền được ôm về thẳng ngay phòng ngủ. Mỗi lần như thế, Phương Thành Thu tức giận hét to:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-la-cau/66826/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.