Ngay lúc hai người còn đang thở hỗn hển sảng khoái, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, Lục Ngũ mắt sắc nhìn thấy bên ngoài nhà có một chiếc xe hơi màu vàng đang từ từ tiến đến cửa nhà. Lục Ngũ nhanh chóng nâng thân thể Phương Thành Thu lên, “Ba” một tiếng rút côn thịt còn chưa phát tiết ra.
“Ân?” Phương Thành Thu khó hiểu hành động đột ngột này của Lục Ngũ.
“Mẹ em đến đây, đã tới cửa nhà rồi.”
“Vậy làm sao đây?” Phương Thành Thu trần truồng, ưỡn cái bụng to đùng, lo lắng suông.
“Cầm.” Lục Ngũ như tên bắn nhặt quần áo hai người lên, nhét vào trong lòng Phương Thành Thu, khom người, ôm ngang lấy cậu, tay chân mạnh mẽ xông thẳng lên lầu.
Vừa vào phòng ngủ, liền nghe thấy dưới lầu có tiếng mở cửa, tiếp đó là một giọng nói tràn đầy vui vẻ cất lên: “Con trai, mẹ mang thứ tốt tới cho con xem này, đoán xem là gì nào?”
Một mảnh yên tĩnh.
“Con trai?” Mẹ Phương đầy nghi hoặc: “Người đâu? Chẳng lẽ còn đang ngủ trưa? Lục Ngũ?”
Vẫn như cũ không có tiếng đáp lại.
Dưới lầu không có người hẳn là ở trên lầu rồi, mẹ Phương rất tự giác mà chạy lên lầu.
Trên lầu, trạng huống của hai người thật không tốt - bụng bự thì thấm đầy mồ hôi, ngay cả tóc tai cũng ướt sũng nước; còn dáng người khôi ngô thì súng ống vẫn cương cứng đạn, nhất thời không thể mềm xuống được.
Nghe thấy tiếng bước chân của mẹ Phương rất nhanh sẽ tới đây, Lục Ngũ quét mắt nhìn quanh phòng một vòng, sau đó ôm Phương Thành Thu chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-la-cau/66825/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.