Thời gian là phương tiện tốt nhất giúp hòa tan mọi oán khí.
Lúc đầu thì rầm rộ lục soát triệt để, một thời gian dài sau thì những quan viên cấp dưới phụ trách lục soát với xử phạt đã mất đi động lực “bắt được kẻ hoàng thượng muốn sẽ được trọng thưởng”, ngoại trừ cửa khẩu xuất nhập cảnh được nghiêm ngặt canh gác như trước, binh lực quan trọng của hình bộ đều quay lại bảo vệ trị an của hoàng thành. Mà ở Hiên Viên Dực ngầm ưng thuận hạ chỉ, phong ba lần này cuối cùng cũng dẹp yên.
Nhìn kết quả cách xử lý mọi chuyện, ta đánh giá rất cao Hiên Viên Dực. Hiên Viên Dực không hổ là một minh quân, biết đem tình cảm và công sự phân biệt, không làm liên lụy đến người vô tội. Nếu trong thời gian dài mà hắn không bỏ ý định tìm kiếm đấy, sẽ khó tránh cho nhân tâm hoảng sợ. Hơn nữa chuyện đường đường vua một nước bị cắm sừng không cẩn thận lan ra ngoài, mặt mũi hoàng đế sẽ chẳng còn tí cân nào. Trên cơ bản ta cũng hiểu rõ lý do tại sao hắn làm như vậy.
Trong thời gian này, để tránh gây tiếng, ta chỉ nhàn nhã an ổn trốn ở Tầm Thủy biệt viện. Trái lại, Vệ Tình càng lúc càng bận rộn, dù sao thì hắn cũng phụ trách hôn điển của “công chúa” với Hiên Viên Dực, hơn nữa còn phải thường xuyên gồng mình đối phó với Thượng Quan Liên Phong tới đây dây dưa. Ban đầu quốc sư tính toán mười lăm ngày sau sẽ cử hành hôn điển, bởi vì sự cố kia cộng thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-co/2070348/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.