Choang một tiếng, lại thêm một món đồ sứ quý báu vô giá bị quăng xuống đất, nó đã sống thọ và được chết tại nhà. (sống đã đủ, chết ko oán tiếc)
Mấy ngày nay, Hiên Viên Dực tựa như một quả bom nổ chậm vô cùng nguy hiểm, chẳng biết lúc nào thì nổ tanh bành, nhưng nếu không nổ một trận cho gà bay chó chạy mới là lạ.
Hiên Viên Dực cáu gắt tâm tình bất định, làm khổ hậu cung nương nương cùng bọn thái giám hầu hạ một bên.
Chẳng hạn như ngày hôm qua, Vương quý phi nương nương tiến cống rượu ngon để khơi dụ hoàng đế. Chẳng biết nữ nhân ngốc nghếch này dò hỏi từ nơi nào mà lại biết tin tức Hiên Viên Dực ngày đó cải trang đi tuần là vì muốn thưởng thức vũ đạo dân tộc của Đại Á vương triều, vì thế nàng ta không tiếc tiêu phí tiền riêng để thỉnh vũ sư hiểu biết Đại Á vũ đạo mà học một đoạn, hy vọng có thể làm hoàng đế vừa lòng mà được ân sủng.
Ai mà ngờ được Vương quý phi vừa mới nói một câu muốn vì hoàng thượng hiến vũ (trình diễn múa),Hiên Viên Dực đập bàn một cái ầm, cho nàng một bạt tai rồi tống ra ngoài cửa đại điện.
Sau sự kiện đó, chữ “vũ” trở thành chữ cấm kỵ trong cung.
Còn có lần khác, một tiểu thái giám nhàn rỗi, không có việc gì làm nên đi chơi đùa với tiểu cung nữ, lúc nói chuyện có nhắc tới rừng cây ở Tây viện bị sâu phá hoại, Hiên Viên Dực đi ngang qua nghe được, không giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-co/2070347/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.