Bất kể thế nào thì cũng không có chuyện hắn thừa nhận, cho nên cần nói Hằng Thời vẫn sẽ nói: "Đó là do em phỏng đoán, tôi chưa từng nói gì."
"..."
Được rồi, cô đã diện kiến đủ sự vô sĩ của người này.
Nhưng cần nói rõ ràng thì cô vẫn phải nói. Chứ cứ dở dở ương ương thế này cô không chịu được.
"Cho nên anh là muốn tay trong tay ngoài? Một bên yêu đương với chính chủ, một bên nuôi tình nhân?"
Hạ Quý Linh nghiêm mặt thẳng thừng đối diện với hắn.
Hằng Thời cũng nhìn cô, không hề né tránh. Nhưng hắn cũng không nói liền.
Hạ Quý Linh vô thức cười mỉa mai trong lòng, ánh mắt vẫn không chút yếu thế cùng hắn trừng mắt nhìn nhau một lúc lâu.
Không phải cô muốn như vậy. Cô cũng hết cách rồi.
Cô là thức thời, chứ không phải không biết đau khổ hay khó chịu.
Nếu hắn dám bảo "phải" thì cô nhất định sẽ không ngồi yên chấp nhận.
Sau đó cô nghe thấy người đàn ông kia dùng một loại ánh mắt chú mục nghiêm túc nhìn cô hé đôi môi cao quý nói: "Em là em, Lục Tư Nhiên là Lục Tư Nhiên."
Cô cứ ngỡ mình nghe nhầm.
Cô là cô? Lục Tư Nhiên là Lục Tư Nhiên?
Hằng Thời phân biệt được ư?
Không, không phải. Cứ cho là hắn phân biệt được, nhưng bây giờ vấn đề chẳng phải ở đó được không.
Hạ Quý Linh nhíu mày lắc đầu: "Anh muốn nghĩ thế nào cũng được, Hằng Thời."
Cô nghiêm nghị không chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-chu-tro-ve-the-than-muon-nghi-huu-som/3590201/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.