Vô sĩ... Người đàn ông này vô sĩ quá... Hạ Quý Linh khóc không ra nước mắt.
So ra cô còn hận thân thể của mình hơn. Vì cái gì mà nó lại mẫn cảm như vậy, không có hạn cuối như vậy. Vì cái gì cứ dán lên thân người đàn ông vô sĩ kia cầu hoan chứ!!!
Hạ Quý Linh muốn đập chết mình lần thứ n sau khi bị mang từ giường lớn cho đến nhà tắm, phòng khách sofa cho đến cửa kính sát đất, đến khi trăng treo trên đỉnh đầu kiệt sức ngất đi.
Ấy vậy mà đáng hận thay cái nơi bị chà đạp tàn nhẫn kia ngoại trừ oánh nhuận càng thêm diễm lệ thì không hề đổ máu một chút nào! Thời điểm được người chạm vào còn vô thức hấp hé ra như muốn đem cái gì đó nuốt vào. Không có lại cảm thấy trống trải.
Không có tiết tháo! Không có tiết tháo! Hu hu!
Hạ Quý Linh mang theo tâm tình bi phẫn như vạy, cái gì cũng không muốn nghĩ mà liệm đi trong vòng tay của người đàn ông vô sĩ.
Trong thoáng chốc, cô có dự cảm những ngày tháng tự do còn chưa hưởng thụ đủ đã không cánh mà bay.
Lúc Hạ Quý Linh tỉnh lại bầu trời bên ngoài đã sáng choang. Ánh nắng ấm áp trên vịnh đảo phía nam xuyên qua rèn cửa sổ bằng kính sát đất chiếu xạ vào căn phòng.
Cảm giác đầu tiên của Hạ Quý Linh sau khi tỉnh lại là đau.
Thân thể như bị người nhét vào bao tải đánh một trận, mệt mỏi rả rời không muốn động đậy.
Đây chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-chu-tro-ve-the-than-muon-nghi-huu-som/3590199/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.