Một tháng, hai tháng,... rồi ba tháng, bốn tháng, thời gian cứ thế trôi đi. Cô gái ngày nào còn ấm áp dễ gần, giờ đây đã trở thành một con người lạnh lùng xa cách. Những người làm trong Hoàng Viên thậm chí còn đề ra hẳn một khẩu hiệu.
Thà chọc Diêm Vương cũng không thể trêu vào chủ tử. Thà trêu vào chủ tử chứ không được phép động tới tiểu thư.
Một năm thời gian là quá đủ cho những nỗi đau mất mát. Hắn làm đủ mọi cách, cưng chiều cô, dung túng cô, để cô muốn gì được náy, chỉ mong tới một lúc nào đó, cô sẽ lại mở lòng với mình. Nhưng sau tất cả mọi nỗ lực, cô vẫn cứ luôn lạnh nhạt và không bao giờ biểu lộ quá nhiều cảm xúc trước mặt hắn, thậm chí xem hắn như một người vô hình, gặp là đi lướt qua. Mỗi lần như vậy, trong lòng hắn lại dấy lên một cảm giác tức giận khó tả.
Nhưng cái giận đó không phải giận cô, mà là giận chính bản thân hắn. Giận vì đã từng tệ bạc với cô, giận vì đã làm tổn thương cô, giận... vì yêu cô không lối thoát, yêu đến nỗi muốn hủy hoại cô, để ngoài hắn ra, chẳng ai có thể chiếm được cô hết. Cũng chính vì cái suy nghĩ và tư tưởng lệch lạc đó, mà hắn mới rơi vào hoàn cảnh như hiện tại.
Còn về phía Mộc Miên, thời gian đã giúp cô làm nhòa đi nỗi đau lúc trước để trở thành một con người mạnh mẽ. Cô không muốn mình cứ mãi sống trong đau khổ dằn vặt từ quá khứ. Cô phải sống thật tốt, sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-ban-tay-anh-da-huy-di-tat-ca/1729470/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.