Sáng sớm hôm sau, hắn lại đến đứng trước cửa phòng cô, do dự không biết có nên gõ cửa hay không. Nhìn sắc trời còn tối, hắn thở dài nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Với khứu giác nhạy bén, hắn vừa mới bước vào, một cỗ mùi hương tanh ngọt xông thẳng vào chóp mũi.
Tim Tư Đồ Thần đập bình bịch liên hồi, đôi chân dài run run bước lên phía trước. Hắn có thể thấy sau giường có một mái tóc đen mực rũ ra.
Gương mặt tái nhợt của cô gái hiện lên với những vết máu loang lổ. Máu từ vầng trán nhẵn thín chảy qua con mắt
xinh đẹp đang nhắm chặt, tí tách nhỏ xuống đất. Máu dính trên tay cô, thấm vào lớp áo.
Mộc Miên hé đôi mắt vô thần lên khiến tâm hắn như lặng đi: "Miên Miên em..."
Âm thanh tới đó là im bặt. Hắn lẳng lặng bước tới gần, ôm thốc cô đặt lên giường, gọi cho bác sĩ tư nhân rồi kêu người làm đi vào dọn dẹp những mảnh vỡ của cái li sứ mà cô đã dùng để đập lên đầu mình.
Cô vô cảm nhìn người đàn ông dùng khăn ẩm lau sạch vết máu trên tay và gò má cô, nhìn vào đôi mắt thâm quầng, nhìn bờ môi đang bặm chặt vào nhau. Cô cảm nhận được sự run rẩy trong động tác của hắn. Tuy vậy, khuôn mặt cô vẫn bao phủ bằng một tầng giá rét, không mảy may rung động: "Tư Đồ Thần."
Nghe cô gọi tên mình, hắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói còn mang theo nét mừng rỡ: "Sao vậy?"
Thế nhưng hiện thực phũ phàng, cô nhếch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-ban-tay-anh-da-huy-di-tat-ca/1729469/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.