Chương trước
Chương sau
Quay lại khoảng thời gian trước

Vài ngày sau khi tổ chức lễ cưới

Bé con chỉ mới mang thai đến tháng thứ 4 nhưng bụng đã rõ to lên hẳn, cơ thể có vẻ rất khó chịu nên vào buổi tối khó ngủ đến sáng thì lại dậy rất trễ. Cấp độ làm nũng cũng tăng gấp 10 lần

" Lão công, em dậy rồi. Tỷ tỷ!! "

Cô đang uống cafe dưới phòng khách vừa nghe em gọi liền đứng dậy bước lên cầu thang

" Sâu lười hóa bướm rồi đấy à. Dạo này dậy cứ ngủ nướng mãi "

Cô giang tay bế em lên kiểu như bế em bé

" Lão công, chào buổi sáng! "

Cô hôn nhẹ vào má em một cái yêu chiều

" Chào buổi sáng cục cưng"

Hân Nghiên luôn nói chuyện nhỏ nhẹ với em

" Bụng nhỏ lại to lên rồi "

Em gục đầu vào hõm vai cô mà thì thào

" Đúng đó, to lên rồi. Làm gì cũng khó khăn hết "

Bảo bối nhỏ vừa ngủ dậy nên giọng nũng vô cùng

" Xuống ăn sáng nào, thử vài loại sữa bầu tôi vừa chuẩn bị cho em "

Cô quay lưng bế em đi xuống cầu thang

" Ưh...lão công. Ngã mất, em sợ "

Hân Nghiên cười giang manh vỗ mông bé yêu nói vài câu hư hỏng



" Hôm trước đeo trên người tôi nhún còn nói rất thích cảm giác mới cơ mà "

Cô nói xong làm em ngượng chín mặt

" Tỷ tỷ lưu manh!! "

Chọc em khiến cô cảm thấy rất vui. Đưa bé yêu xuống nhà ăn sáng nhưng em lại trở chứng không thèm ăn

" Đợi tôi đút em mới chịu ăn phải không! Ngoan mở miệng ra "

Em ôm bụng xoa xoa sau quay mặt qua nới khác rồi lắc đầu

" Em không muốn ăn ngủ cốc với sữa "

" Hay là muốn ăn yaourt trái cây "

Em lại tiếp tục xoa bụng

" Lão công ""

" Sao nào?! Em muốn ăn gì "

Mặt em vẫn còn rất lờ đờ

" Bụng em không thoải mái "

Cô bỏ chén ngũ cốc lên bàn hơi trầm mặt nhìn em

" Sao lại không thoải mái! Đã hơn nữa tháng vẫn chưa dẫn em đi kháp thai rồi, vậy chiều nay cùng tôi đến bệnh viện một lát ha "

Muốn bé yêu đến bệnh viện là một việc vô cùng khó khăn, em gần như mắc chứng ám ảnh cưởng chế, em vô cùng sợ bệnh. Nếu thật sự cưỡng ép em đến bệnh viện thì em sẽ không tự khống chế được mà làm loạn. Hân Nghiên chỉ lo cho bé con nhà mình sợ em sẽ làm tổn thương bản thân mà thôi

" Tỷ tỷ..em hong muốn đi..."

Tay nhỏ run run bám vào bấp tay cô



" Ngoan không cần sợ tôi không ép em vào bệnh viện nữa "

Tay cô vòng qua eo nhỏ mà ôm

" Gọi bác sĩ đến nhà khám cho bé con nhé "

Em không đồng ý cũng không được nhưng em vẫn có chút gì đó sợ hãi

" Haizz nhõng nhẽo quá đi mất "

Miệng thì bảo em nhõng nhẽo nhưng lại vì tính nhõng nhẽo mà cưng em hết mực

Bé con bỏ bữa sáng làm cô rất lo, năn nỉ miết thì mới uống được một chút sữa trái cây

" Em bé ơi! "

Cô mở cửa phòng đi vào

" Gọi ai vậy? "

Em nằm dài trên giường ôm bụng nhỏ, cơ thể em đột nhiên cảm thấy khó chịu nên tâm tính cũng không được ổn

" Chị làm gì ổn ào vậy!! Em lớn rồi đừng có gọi như thế "

Bé con cau mày, tỏ thái độ với cô. Hân Nghiên chống tay xoa đầu, thở dài

" Xin lỗi, xin lỗi. Tỷ tỷ gọi sai rồi, vợ yêu ơi "

Cô đi đến ôm hôn bé cưng nhưng lại bị em đẩy ra

" Sao vậy? Tâm tính nhỏ lại không ổn rồi sao? "

Bụng em cứ nặng nề khó tả, lại còn rất cứng cứ như ăn không tiêu vậy

" Nào nào nằm vén bụng lên chồng thoa kem cho em thoải mái "

Hân Nghiên vừa tiết ra pheromone an ủi cục nhỏ vừa ngồi đó massage cho em hơn nữa tiếng, cách này đúng là có tác dụng. Bé con thoải mái nên lại vào giấc ngủ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.