Chương trước
Chương sau
Hân Nghiên đã ở bệnh viện hơn cả tuần. Cô không muốn làm cho Uyển Tinh khó chịu nên mới quay trở về nhà

" Chị à, chị vẫn chưa bình phục hẳng mà. Sao lại về sớm đến thế "

Hân Nghiên xoa đầu cô ấy rồi dịu dàng nói

" Em không thích ở đây mà. Vẫn là nên quay về sẽ tốt hơn

Cô ấy ngơ ngác nhìn cô

" Chị à, em có nói thế bao giờ, ở lại bệnh viện sẽ tốt cho chị hơn "

" Ngốc quá không cần vì tôi mà chịu đựng, tôi biết em sợ mà "

Uyển Tinh nhìn cô càng lúc càng khó hiểu

" Chị à, sao lại xưng hô như..em đã làm gì chị giạn sao?? "

Hân Nghiên bây giờ cũng đã không còn nở nụ cười nữa. Cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng

Uyển Tinh từ trước đến giờ có bao giờ sợ bệnh viện

" Thôi đi! Vẫn là nên về nhà đi, em cũng không muốn ở đây "



" Được! Chúng ta quay về "

Hân Nghiên nghĩ rằng cho mình bị chấn thương nặng nên có lẽ khiến mình có chút không ổn. Cô quả thật rất yêu Uyển Tinh nhưng tình cảm này so với trước kia thật sự quá khác. Cô cứ xem cô ấy là một em bé mà chăm sóc nhưng cô ấy lại vô cùng chính chắc và sắt sảo, thông minh

Quả thật so với em chính là một trời một vực

Một tuần sau

Hân Nghiên đã trở về nhà. Cô không cho em xuống nhà những lúc cô và Uyển Tinh có mặt. Tất cả các người giúp việc cũ đã bị đổi đi, chỉ giữ lại cô quản gia nhưng cô ấy cũng có biểu hiện rất lạ. Vô cùng lạnh lùng và câm ghét em nhưng không quá mức tệ với em. Hiểu Tinh cũng không muốn nói, muốn giải thích gì thêm vì em căn bản là người thứ ba rồi

" Cô chủ, tiểu thư mời hai người xuống ăn sáng "

Hân Nghiên đánh thức Uyển Tinh dậy rồi cùng cô vui vẻ xuống ăn sáng

" Cô chủ, tiểu thư mời dùng bữa "

Trên bàn là hai đĩa bánh mì và một ít mức dâu và 2 ly sữa. Hân Nghiên vừa nhìn thấy sữa cô liền tức giận quát

" Sao lại mang sữa đến đây! Các người không biết em ấy không dùng được sữa à. Không làm được thì cút "

Hân Nghiên thật sự rất giận, Uyển Tinh nắm lấy tay cô rồi nói bằng một giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng

" Chị à, em rất thích uống sữa mà! Em đâu có bị dị ứng hay bị khó chịu khi dùng sữa đâu? Chị không cần phải nổi giận như thế "

" Tinh Tinh. Không phải em bị say sữa sao? Mõi lần uống sữa sẽ liền bị đau đầu và nôn rất dữ dội "



Cô ấy bỗng nhiên cười gượng rồi đáp

" Ha ha! Sau khi đi du học em đã không còn chứng say sữa nữa đâu ạ "

Hân Nghiên nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mu bàn tay của em

" Ừ, không sao là tốt! Mau ăn sáng rồi tôi đưa em đến công ty "

Hai người dùng bữa rất vui vẻ. Hân Nghiên ngõ ý đưa cô ấy đến công ty nhưng cô ấy nói cô ấy sẽ tự mình đi

Trên gát máy

" Ọe....!!!! "

" Thì ra người chị ấy nhầm lẫn mấy hôm nay chính là cô "

Ly sữa lăn lốc trên sàn, Hiểu Tinh thì chạy vào nhà vệ sinh nôn đến mặt mày trắng bệt. Sữa đổ lên áo rồi văng ra sàn. Cô ấy đã ép em uống sữa, bốp miệng rồi đổ sữa vào

" Là cô, chính cô là người cản đường làm Phu nhân của Hàm thị "

Cô ấy ở bên ngoài luôn miệng mắng chửi, em căng bản không nghe được vì em bây giờ rất buồn nôn, đầu óc thì cứ quay cuồng

" Say sữa chứ gì!! Từ nay về sau không cho cô ta uống nước mà thay vào đó là sữa, mõi ngày một vị, càng khó uống thì phải càng bắt cô ta uống "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.