Một tháng đã qua, An Hạ giờ cũng thành một thiếu niên 16 tuổi, hắn đang vác vài bó cũi lớn về nhà.
- "Tên nhóc này khỏe thật nhỉ? Khéo chúng ta lại sắp có con dâu ấy chứ!" Trúc Nhàn luyện võ ngoài sân, tấm tắc khen ngợi.
Bích Mỹ nhoẻn miệng cười, nó lớn nhanh quá, không biết có già trước nàng hay không đây.
- "Mẹ ơi, con cảm nhận được mẹ cả đã trở lại!" An Hạ bỏ bó cũi xuống, vui vẻ chạy ra đầu ngõ.
Chúng tôi vừa đến nơi, thấy một chàng thanh niên cao to, đẹp trai đang đứng đầu đường vẫy tay. Nhìn qua đã đoán ra được nhóc An Hạ, khuôn mặt nó giống con cáo yêu ấy y đúc.
- "Đúng là mẹ cả và cha nuôi rồi! Dì, mẹ! Hai người mau ra xem!
Bọn họ mừng rỡ đi tới, ôm lấy tôi khóc thút thít. Tôi vỗ nhẹ lưng an ủi, cái tình cảnh này rồi họ cũng sẽ dần thích nghi được thôi. Tôi nay ở đây, ai biết đâu được mai lại xuyên về hiện đại.
- " Mẹ thật sự là tiên nữ ư? Có thể rãnh rồi bay xuống gặp con ạ?" An Hạ hỏi.
Chúng tôi phì cười, thằng nhóc này chỉ được cái mã to xác chứ vẫn còn ngây thơ, non nớt lắm. Nó vẫn tin trên đời này có thần tiên thật à? Ể nhưng mà có yêu ma quỷ quái thì cũng chưa biết được có thần tiên hay không. Ví như lão thầy pháp Duy Khẩn, ông ta thế sự nhân gian cái gì cũng tỏ, bắt yêu trừ ma đều làm tốt, lại ẩn cư nơi thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-doi-muoi-cho/3739129/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.